21/02/2018, 09:52

Tả lại buổi học cuối cùng ở trường tiểu học – văn lớp 6

Đề bài: . Bài làm Tả lại buổi học cuối cùng ở trường tiểu học. Thương biết bao, những ngày tháng đã xa Trong trẻo quá, chẳng bao giờ thấy lại Con tàu đã qua, sao qua mãi mãi Có chuyến tàu nào cho tôi trở lại, tuổi thơ tôi? Thời gian chảy trôi như chuyến tàu ...

Đề bài: .

Bài làm

Tả lại buổi học cuối cùng ở trường tiểu học.

Thương biết bao, những ngày tháng đã xa

Trong trẻo quá, chẳng bao giờ thấy lại

Con tàu đã qua, sao qua mãi mãi

Có chuyến tàu nào cho tôi trở lại, tuổi thơ tôi?

Thời gian chảy trôi như chuyến tàu một chiều. Mới đây thôi, tôi vẫn còn đang nắm tay mẹ, trên tay là chùm bóng ngày khai trường, ríu rít chuyện trò, nhòm ngó những điều đầy mới mẻ ở ngôi trường tiểu học Lĩnh Nam. Thế rồi vèo một cái, năm tháng qua đi, cô bé cấp một năm nào đã thành học sinh cuối cấp. Những ngày cuối cấp đầy hối hả, vội vã của lịch học, lịch thi khiến tôi nhớ đến thời cấp một đầy trong trẻo, vô tư. Từng hình ảnh dần hiện về như một cuốn băng cát-set cũ rỉ. từng vòng băng quay chầm chậm, chậm dần, rồi bỗng dừng lại ở buổi học cuối cùng trước khi tôi rời xa mái trường tiểu học thân yêu của mình.

Hôm ấy là một sáng tháng năm. Từng chùm phượng đỏ rực một góc sân trường. Từng tán cây râm ran tiếng ve. Tôi như thấy mọi thứ hiện hữu trước mặt tôi, chỉ cần đưa tay ra là đón được cánh phượng đang rơi đầy trong gió. Ngày hôm ấy, tôi không nhõng nhẽo, mè nheo xin mẹ cho ngủ nướng thêm vài phút, cũng không cần mẹ nhắc nhở giờ học. Chắc có lẽ tôi biết, sau hôm đó, tôi sẽ chẳng còn được gắn bó với cô, với lớp nữa. Tôi đến trường sớm hơn mọi khi, thậm chí trên sân mới lác đác vài người. Tôi chợt mỉm cười khi nhìn thấy bác bảo vệ già vươn vai ngái ngủ, lắng nghe thật kỹ tiếng chổi tre xào xạc của cô lao công. Những con người tôi từng phớt lờ, hoặc không thấy điều gì đặc biệt ở họ trong những năm tháng hồn nhiên tại nơi đây. Nắng hôm nay thật đẹp, dù cho tiết trời vẫn oi nóng. Trời sáng sớm mà không gợn mây, trong vắt. Tôi ngắm nhìn từng tia nắng đang chiếu sáng xuyên qua kẽ lá, in lên mặt đất những vệt bóng nắng rung rinh. Cây phượng già ở góc sân sao lại lạ vậy nhỉ? Cứ như có một sức sống kỳ diệu nào đó đang cuồn cuộn chảy trong tấm thân xù xì, già cỗi ấy. Vườn hoa, cây cối được phân cho các lớp làm công trình măng non đang vươn mình tắm nắng, đung đưa cành lá như đang vẫy gọi, cũng có thể là chúng muốn gửi gắm điều gì đó cho lũ trẻ con cuối cấp.

Bước vào lớp học mà tôi đã đi qua bước lại đến hàng nghìn lần, một cỗ cảm xúc lâng lâng, nghẹn ngào khó tả vây lấy tôi. Từng chiếc bàn, ghế, từng vật dụng trong lớp như thì thầm điều gì đó với nhau. Chúng đã ở đỏ, bên chúng tôi suốt cả năm học. Dù cho có nhắm mắt lại tôi cũng có thể kể đúng vị trí của từng thứ: chồng ghế xanh dùng cho buổi sinh hoạt phải để ở phía trên sát cửa, bảng hoa điểm tốt ngay cạnh bảng, phấn của cô cần được để ngay ngắn trên bàn giáo viên… Không gian lớp học trở nên gần gũi và thân thuộc như thể hơi thở của chính tôi. Rồi từng người, từng người bước vào lớp. Những gương mặt ấy đã gắn bó với tôi suốt năm năm trời. Lũ trẻ nghịch ngợm này làm sao tôi có thể quên được đây. Trường thỏ thích ăn quà vặt nhưng tốt tính, chia sẻ mọi thứ đồ ăn cho bạn bè. Giang nhím điệu đà nhưng siêu dũng cảm, chuyên đứng ra đánh lại lũ con trai. Rồi thì Huy voi nhỏ bé nhưng vui tính, hài hước… Tôi nhìn khắp lượt, không xót một ai. Tất cả vẫn cười đùa, bày trò trêu nhau nhưng giữa chúng tôi có cái gì đó khác trước. Không ai bảo ai, nhưng ai cũng biết đây là buổi học cuối cùng, là thời gian cuối cùng được học bên nhau.

Bầu không khí vui vẻ dần thay thế bởi sự im lặng khi cô giáo bước vào lớp. Cô nhìn lũ trò nhỏ đầy trìu mến. Cô giáo của tôi không có dáng người mảnh mai hay khuôn mặt đầy khả ái như trong sách hay miêu tả. Nhưng cô lại là người đặc biệt nhất khi đứng giữa biển người. Bởi đơn giản, chỉ có cô mới dành tình yêu thương lớn lao cho lũ trẻ chúng tôi. Ngày cuối cùng bên cô, ngày cuối cùng bên nhau, bài giảng của cô trở nên cuốn hút hơn bao giờ hết. Ánh nắng khẽ nhòm qua khe cửa, rồi nhẹ rơi trên vai cô. Ánh mắt cô sáng ngời, truyền toàn bộ tâm huyết vào bài giảng cuối cùng này. Từng lời cô giảng cứ đi vào đầu óc tôi một cách tự nhiên như thể nó vốn phải là vậy. Tiết học thứ nhất, thứ hai rồi thứ ba trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Tiếng trống tiết bốn vang lên, thông bào bốn mươi lăm phút cuối cùng của thời tiểu học đã đến. Cả cô lẫn trò đều lặng thinh, chẳng ai muốn nói lời chia tay. Mắt cô lúc này thật buồn, nhưng vẫn dịu nhẹ và đầy ấm áp. Cô nhìn khắp cả lớp, dừng lại trên người mỗi đứa trò nhỏ một chút. Tôi thấy cô rơm rớm nước mắt nhưng lại nhẹ gạt đi, thay thế bằng một nụ cười tỏa nắng. Đó là nụ cười đẹp nhất tôi từng thấy. Chúng tôi nghe cô dặn dò tỉ mỉ, cẩn thận, mỗi khi nghe tên mình được cô nhắc đến liền tự giác đứng lên. Không còn sự bướng bỉnh, nghịch ngợm hay nghĩ cách quậy phá nữa, mỗi đứa đều hết sức yên lặng như sợ chỉ cần một tiếng động thôi sẽ khiến mọi thứ vỡ vụn. Tiếng đồng hồ tích tắc…tích tắc…một cách nặng nề, kim giờ kim phút đùn đầy nhau tiến lên. Hai mươi phút…mười lăm phút… rồi mười phút. Năm phút cuối, cô gọi chúng tôi lên trên bục. Cả bốn mươi học sinh như bầy chim non chạy ùa vào lòng mẹ. Không còn tiếng dạy dỗ, không còn những lần trách mắng… đọng lại chỉ còn tiếng khóc, những dòng nước mắt trên gương mặt non nớt. Cuối cùng thì giờ phút chia tay đã đến thực sự. Những ngày tháng vui vẻ, rộn ràng, bao lần đùa vui bên nhau, tiếng cô giảng bài, tiếng học sinh trả lời hòa lẫn vào tiếng ve, tiếng trống, tiếng ồn ào phố xá đều hóa thành những giọt ký ức, hòa sâu vào tâm khảm mỗi người.

Mặc cho sự chảy trôi vô tình của thời gian, kỷ niệm tươi đẹp dưới mái trường tiểu học, dưới bàn tay dạy dỗ, chăm sóc của người mẹ hiền thứ hai sẽ còn vẹn nguyên mãi trong tôi mỗi khi nhớ về quãng thời gian ấy. Cho dù đi hết bao lâu, bao xa, khi quay trở lại, vẫn sẽ có người dang vòng tay ấm áp đón tôi trở về tại ngôi trường tiểu học yêu dấu.

0