31/05/2017, 12:49

Cảm nhận của anh (chị) về hai đoạn trích Vợ chồng A Phủ và Chiếc thuyền ngoài xa

Thái độ dâm lặng của hai người phụ nữ bị bạo hành cũng bắt nguồn từ những nguyên nhân khác nhau. Một người "không nói" vì khinh bỉ, uất hận, vì tâm hồn cô đã giành lại quyền được sống; người kia lặng lẽ chịu đựng để giữ cho những đứa con của mình không bị tổn thương. Nhìn vẻ ngoài, có thể lầm tưởng ...

Thái độ dâm lặng của hai người phụ nữ bị bạo hành cũng bắt nguồn từ những nguyên nhân khác nhau. Một người "không nói" vì khinh bỉ, uất hận, vì tâm hồn cô đã giành lại quyền được sống; người kia lặng lẽ chịu đựng để giữ cho những đứa con của mình không bị tổn thương. Nhìn vẻ ngoài, có thể lầm tưởng sự cam chịu kia là nhu nhược nhưng nó lại hé mở nguồn sức sống tiềm tàng trong con người họ.

Cảm nhận của anh (chị) về hai đoạn trích sau:

a)   Bây giờ Mị cũng không nói. MỊ đến góc nhà, lấy ống mỡ, xắn một miếng bỏ thêm vào đĩa đèn cho sáng. Trong đầu Mị đang rập rờn tiếng sáo. Mị muốn đi chơi, Mị cũng sắp đi chơi. Mị quấn lại tóc, MỊ với tay lấy cái váy hoa vắt ở phía trong vách. A sử đang sắp bước ra, bỗng quay lại, lấy làm lạ. Nó nhìn quanh, thấy Mị rút thêm cái áo. A sử hỏi:

-     Mày muốn đi chơi à?

Mị không nói. A sử cũng không hỏi thêm nữa. A Sử bước lại, nắm Mị, lấy thắt lưng trói hai tay Mị. Nó xách cả một thúng sợi đay ra trói đứng Mị vào cột nhà. Tóc Mị xoã xuống, A Sử quấn luôn tóc lên cột, làm cho MỊ không cúi, không nghiêng được đầu nữa. Trói xong vợ, A Sử thắt nốt cái thắt lưng xanh ra ngoài áo rồi A Sử tắt đèn, đi ra, khép cửa buồng lại.

(Tô Hoài, trích Vợ chồng A Phủ, Ngữ văn 12, tập hai, tr. 8)

b)  Từ chỗ chiếc xe tăng mà tôi đang đứng với chiếc máy ảnh, đi quá mươi bước sâu vào phía trong có một chiếc xe rà phá mìn của công binh Mĩ, chiếc xe sơn màu vàng tươi và to lớn gấp đôi một chiếc xe tăng. Hai người đi qua trước mặt tôi. Họ đi đến bên chiếc xe rà phá mìn. Người đàn bà đứng lại, ngước mắt nhìn ra ngoài mặt phá nước chỗ chiếc thuyên đậu một thoáng, rồi đưa một cánh tay lên có lẽ đinh gãi hay sửa lại mái tóc nhưng rồi lại buông thõng xuống, đưa cặp mắt nhìn xuống chân.

Lão đàn ông lập tức trở nên hùng hổ, mặt đỏ gay, lão rút trong người ra một chiếc thắt lưng của lính nguỵ ngày xưa, có vẻ như những điều phải nói với nhau họ đã nóihết, chẳng nói chẳng rằng lão trút cơn giận như lửa cháy bằng cách dùng chiếc thắt lưng quật tới tấp vào lưng người đàn bà, lão vừa đánh vừa thở hồng hộc, hai hàm răng nghiến ken két, cứ mỗi nhát quất xuống lão lại nguyền rủa bằng cái giọng rên rỉ đau đớn: "Mày chết đi cho ông nhờ. Chúng mày chết hết đi cho ông nhờ!".

Người đàn bà với một vẻ cam chịu đầy nhẫn nhục, không hề kêu một tiếng, không chống trả, cũng không tìm cách chạy trốn.

(Nguyễn Minh Châu, trích Chiếc thuyền ngoài xa,

Ngữ văn 12, tập hai, tr. 71-72)

-     Về nội dung:

+ Hai đoạn văn đều tái hiện cảnh tượng người phụ nữ bị chồng đánh đập, hành hạ tàn nhẫn và họ đều nhẫn nhục, cam chịu, không than khóc, cũng không chống trả,... Hai gã chồng hiện lên với những hành động vũ phu, thô bạo: A Sử thì lạnh lùng, thản nhiên đến mất nhân tính; còn người đàn ông hàng chài thì hung bạo, dữ tợn, điên khùng,...

+

-     Về nghệ thuật: Cần chú ý lối kể, tả hệ thống chi tiết giàu sức gợi; cấu trúc linh hoạt của các câu văn; đảm xúc được "nén" lại trong lời kể...

Nguồn: Nhungbaivanhay.net
0