29/05/2017, 13:42

Viết về thầy cô giáo em yêu mến

Đề bài: Viết về thầy cô giáo em yêu mến Bài làm Con đến nhà cô trong một chiều hè, nắng vàng rực cả con đường. Cỏ cây như được đắm chìm trong sắc màu của mặt trời ngày nắng, óng ả và trong trẻo như tâm hồn thơ trẻ của con vậy. Con nghèo, mặt đen đúa như tàu mực, lại thêm mái tóc ngắn nghịch ngợm ...

Đề bài: Viết về thầy cô giáo em yêu mến Bài làm Con đến nhà cô trong một chiều hè, nắng vàng rực cả con đường. Cỏ cây như được đắm chìm trong sắc màu của mặt trời ngày nắng, óng ả và trong trẻo như tâm hồn thơ trẻ của con vậy. Con nghèo, mặt đen đúa như tàu mực, lại thêm mái tóc ngắn nghịch ngợm như con trai. Cô bảo cô thương con sớm xa mẹ, xa cha,sớm từ bỏ tuổi thơ chân trần nơi miền núi cát cháy để bước vào cuộc đời đầy nắng và gió. Con nhớ cô đã xoa mái tóc ngắn và ...

Đề bài:

Bài làm

Con đến nhà cô trong một chiều hè, nắng vàng rực cả con đường. Cỏ cây như được đắm chìm trong sắc màu của mặt trời ngày nắng, óng ả và trong trẻo như tâm hồn thơ trẻ của con vậy. Con nghèo, mặt đen đúa như tàu mực, lại thêm mái tóc ngắn nghịch ngợm như con trai. Cô bảo cô thương con sớm xa mẹ, xa cha,sớm từ bỏ tuổi thơ chân trần nơi miền núi cát cháy để bước vào cuộc đời đầy nắng và gió. Con nhớ cô đã xoa mái tóc ngắn và cháy nắng của con mà hỏi khẽ:"Xa gia đình, ở với nhà dì, con có sợ không?"Con đã cười khoe hàm răng sún: "Con muốn vào trường Chuyên thì phải ráng học, con hổng có sợ chi hết!". Cô cười hiền, nhìn con âu yếm. Con bé lớp 4 ngỡ cô cười cái giọng miền Trung đặc sệt của mình,l iền cười hihi, rồi đưa tay bụm chặt miệng mình. Về sau, có lần con hỏi cô:"Răng cô ở Đà Nẵng mà hổng nói giọng Đà Nẵng chi hết. Con nghe hông có quen". Cô lại cười, có lẽ cả cuộc đời con, nụ cười của cô còn ngọt ngào và ru ngủ những giấc mơ thơ trẻ. Rồi cô khẽ nói:"Cô dạy học mà bé con, nói giọng miền trung không chuẩn, cô phải tập nói giọng chuẩn cho học sinh tập theo". Con gật đầu ngây ngô, nhủ thầm:"Làm cô giáo răng mà khó quá chừng!"

Nhà dì con ở ngay gần sát trường. Con đi học chỉ băng ngang qua một quãng ngắn, vậy mà cô cứ lo con không tự đi học được. Ngày đầu nhập học năm lớp Năm, con vùng vằng không chịu đi. Khẩu khí cứng cáp mấy ngày trước con đã cho đi theo nỗi sợ hãi, ngập ngừng và trống vắng của con bé miền núi. Con bấu chặt tay cô đau điếng, lắc đầu quầy quậy:"Con không có đi đâu, con mô có biết ai?"Con ngỡ cô lại cười, lại an ủi con, nào hay cô nghiêm khắc nhìn con như đang nói chuyện với một người lớn thực thụ:"Lười biếng làm thui chột ước mơ, con định sẽ suốt đời làm người ở lại sao?"Con im lặng, chẳng biết nói năng chi. Con xấu hổ với cô. Con ngốc quá phải không cô?

Vũ hay bắt nạt con, nó từng giành cuốn vở cô cho con đến nỗi nó sút bìa, long ra từng mảng giấy trắng. Con khóc mãi không nín. Cô im lặng thở dài. Học được nửa năm, con nghe tin Vũ nghỉ học. Nó ăn cắp xe đạp của bạn học cùng lớp. Cô khóc mãi, con ngạc nhiên biết bao, sao cô lại khóc cho một kẻ xấu?Cô từng dạy con rằng: Cười trên cái ác là ta đã đứng cao hơn kẻ ác. Con khoanh tay trên bàn nhìn cô, con nắm bàn tay cô đang run lên bần bật:"Vũ hư lắm, Vũ đáng bị như rứa mà cô". Cô im lặng nhìn con, cái nhìn nghiêm khắc làm trái tim con đông lạnh. Con tự hỏi con đã làm gì sai?Cô nghẹn ngào nói trong nước mắt:  "Vũ bán xe đạp lấy tiền mua quà  tặng cô ngày Nhà Giáo Việt Nam đấy con à. Nhà Vũ nghèo lắm!". Con bất chợt thấy mình nhỏ bé và bất lực. Tự bao giờ suy nghĩ ấy len lỏi vào đầu óc con?Có phải chăng con xấu hổ trước tấm lòng của học sinh dành cho cô, mà trước giờ con chưa bao giờ suy nghĩ: "Nên tặng quà gì cho cô?". Ngay ngày hôm sau cô dẫn con tới nhà Vũ. Cô nghiêm khắc bảo Vũ kể lại chuyên bán xe như thế nào rồi cô lặn lội lên tận chợ Hòa Khánh tìm cho ra nơi tiêu thụ xe đạp cũ để mua lại xe cho bạn học lớp Vũ. Cô lên trường vận động thầy cô và các bạn học sinh để tiếp tục việc học của Vũ. Cô ơi!Tâm trí con không đủ lớn để hiểu sâu, hiểu kĩ những gì cô đã làm cho học sinh nhưng trái tim con đủ rộng để ấm áp và yêu thương cùng những nghĩa cử cao đẹp và thánh thiện của cô.Con đã lớn lên từ chính những hành động thương yêu và nhân hậu ấy, bởi chính cô là người dạy con bước đi đầu tiên của việc làm Người!

Con thi đậu trường Chuyên. Cô lăn dài giọt nước mắt hạnh phúc. Con thi văn mà cô cứ sợ con viết chữ xấu ban giám khảo mất hết cảm tình. Chữ con lem luốc, lại xiên xẹo chẳng có đường có lối. Cô lặng thầm viết những bài đọc nhỏ, chừa hàng cho con viết theo xuống dưới. Cô cầm tay con nắn nót từng nét chữ nghiêng, từng nét thanh nét đậm, lại chữ viết hoa thế nào cho đúng cho đẹp. Cô đâu chỉ dạy con một năm học, mà cô quay về tuổi thơ mẫu giáo mang cho con nét chữ đầu đời. Cô mang theo cả tương lại cho con nét chữ thành người và cô sống trong những giấc mơ của con với từng hàng chữ bay đều trên trang giấy. Cô ơi!Có một thời để nhớ để mong và để mộng tưởng, nhưng kí ức về cô luôn nguyên vẹn, tròn đầy và vàng rực như ánh nắng hè óng ả. Con bé lớp năm từng mỏi mắt ngóng theo trong chính giây phút này đây: "Hoài niệm quá khứ,tưởng tới tương lai nhưng sống cho hiện tại". Con xin mãi khắc ghi lời nói ấy của cô!

Cô không phải là Nhà giáo Nhân dân, nhà giáo ưu tú, mà cô là nhà giáo lặng thầm. Cô xây dựng ngôi trường cũ kĩ con từng học năm xưa thành ngôi trường chuẩn quốc gia bậc hai đầu tiên của thành phố Đà Nẵng. Không kèn, không trống, không hô hào, không lớn tiếng, cô cứ lặng thầm đi suốt cuộc đời để in dấu chân trong tâm hồn mỗi học sinh từng được may mắn học với cô. Nơi nào qua lòng lại không bồi hồi tưởng nhớ… Bao nhiêu năm con vẫn mong mỗi lần điện thoại, mỗi lần về trường lại được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt phúc hậu của cô. Ngày Nhà Giáo Việt Nam đến gần rồi, năm nay con lại về thăm cô nhé, để được ấp ôm trong vòng tay cô, để được bé nhỏ và mỏng manh như ngày nào!Cô đã đi vào góc nhớ của riêng con!

Tặng cô Lộc (Hiệu trưởng trường tiểu học số 1 Hòa Liên,Thành phố Đà Nẵng)!

Từ khóa tìm kiếm

0