Viết phần mở bài cho đề 41 “Chú gà chọi bị bot rơi” văn lớp 10.
Đề bài: Viết phần mở bài cho đề 41 "Chú gà chọi bị bot rơi" văn lớp 10. Mở bài 1: Tôi là gà trọi – một con gà có cuộc đời thật khốn khổ, một con gà bị chính chủ của mình ruồng bỏ khi không còn sức để làm cho anh ta vui nữa. Trước đây tôi được coi là một “chân đá” cao thủ trong ...
Đề bài: Viết phần mở bài cho đề 41 "Chú gà chọi bị bot rơi" văn lớp 10. Mở bài 1: Tôi là gà trọi – một con gà có cuộc đời thật khốn khổ, một con gà bị chính chủ của mình ruồng bỏ khi không còn sức để làm cho anh ta vui nữa. Trước đây tôi được coi là một “chân đá” cao thủ trong những cuộc thi trọi gà, tôi được mọi người kính trọng, yêu quý. Hội đồng gà rất nể phục tôi, còn con người thì ai cũng muốn có được tôi. Thế nhưng giờ đây tôi sống ...
Đề bài: Viết phần mở bài cho đề 41 "Chú gà chọi bị bot rơi" văn lớp 10.
Mở bài 1:
Tôi là gà trọi – một con gà có cuộc đời thật khốn khổ, một con gà bị chính chủ của mình ruồng bỏ khi không còn sức để làm cho anh ta vui nữa. Trước đây tôi được coi là một “chân đá” cao thủ trong những cuộc thi trọi gà, tôi được mọi người kính trọng, yêu quý. Hội đồng gà rất nể phục tôi, còn con người thì ai cũng muốn có được tôi. Thế nhưng giờ đây tôi sống trong cảnh cô quạnh một mình cũng bởi ngày xưa vinh quang hống hếch cho nên giờ đây khi không được chủ yêu thương nữa thì cũng không còn ai bên cạnh tôi.
Mở bài 2:
“Hoan hô! Hoan hô! Giỏi quá Oanh Liệt ơi! mày thật xứng đáng đồng tiền bát gạo của tao đấy. Hôm nay về tao sẽ thưởng cho mày một đĩa thịt bò nhé!”. Từng lời của cậu chủ cứ vang vang lên làm cho tôi cũng thấy sung sướng tôi nhắm nghiền mắt lại áp mặt vào lòng cậu chủ để cảm nhận tình yêu thương ấy. Bỗng đâu có một cái gì đó giáng vào đầu tôi đánh cốp một cái, mở mắt ra, trước mắt tôi là cậu chủ mình mà như không phải. Đâu rồi ánh mắt hiền lành nhìn tôi trìu mến, đâu rồi cái vuốt ve bộ lông của tôi. Tay cậu cầm một cái que cứ liên tục quất vào đầu rồi đau đớn. À thì ra từ nãy tới giờ tôi đang mơ, tôi vội chạy thoát thân trước khi những đợt đòn roi giáng xuống tiếp. Tôi đau đớn với hiện tại, nước mắt không ngừng rơi.
Mở bài 3:
“Đồ con gà vô dụng, mày cút đi, chết đi, nuôi mày chỉ tổ tốn cơm tốn gạo chứ chẳng làm được cái tích sự gì cả”. Ngày này qua ngày khác tôi sống trong cảnh bị cậu chủ hắt hủi bằng những lời mắng chửi thậm tệ. Nào là đồ vô dụng nào là đồ gà chết bằm. Trong kí ức của tôi những ngày tháng tươi đẹp bên cậu chủ đẹp đến nỗi thực tại giờ đây khiến cho tôi không thể nào chấp nhận được. Những biết làm sao chống lại được hiện tại, quá khứ chỉ là quá khứ, nó là cái đã xa rồi còn hiện tại đây tôi không còn được lòng cậu chủ nữa. Ngày đêm để thôi nhớ về quá khứ ấy tôi vẫn thường phải nhắc mình là đồ bị ruồng bỏ.
Mở bài 4:
Tôi đang nằm co ro dưới đống rơm dưới tiết trời xe lạnh của mùa đông giá rét, không biết do trời lạnh hay trong lòng tôi lạnh nữa. Con gà trọi mới của cậu chủ tiến đến quăng ra những lời nói miệt thị với tôi “à há con gà ngu ngốc, mày thật là vô dụng vì thế nên cậu chủ mới thương tao chứ không thương mày”, nó trêu ngươi tôi với bản mặt đắc ý. Tôi tức tối nhảy lên đá cho nó một cái vào mặt thì tức thời nó cũng điên lên nhảy vào tôi đạp lấy đạp để khiến cho tôi túi bụi mặt mày. Ngay sau đó cậu chủ xuất hiện không những cậu không bênh tôi mà còn chửi xơi xơi vào mặt rằng “sao mày dám động vào gà quý của tao con gà chết tiệt kia”. Vừa tôi cậu vừa cầm đá ném tôi hoảng hốt chạy thật nhanh rồi rúc vào đống rơm, ẩn thân rồi mà chân vẫn run lên bần bật.