Văn tả về bà của em
Đánh giá bài viết Chúng ta không thể lớn lên mà không có người thân. Không có người thân là cả một thiệt thòi lớn. Bởi thế mà, chúng ta khi có những điều kiện hoàn toàn đầy đủ thì nên trân trọng nó. Người thân của chúng ta có rất nhiều: là ông bà, là bố mẹ, là cô dì chú bác… Họ là những người ...
Đánh giá bài viết Chúng ta không thể lớn lên mà không có người thân. Không có người thân là cả một thiệt thòi lớn. Bởi thế mà, chúng ta khi có những điều kiện hoàn toàn đầy đủ thì nên trân trọng nó. Người thân của chúng ta có rất nhiều: là ông bà, là bố mẹ, là cô dì chú bác… Họ là những người thân thiết nhất của chúng ta. Trong những người kể trên, có thể nói bà là một trong những người tôi ...
Chúng ta không thể lớn lên mà không có người thân. Không có người thân là cả một thiệt thòi lớn. Bởi thế mà, chúng ta khi có những điều kiện hoàn toàn đầy đủ thì nên trân trọng nó. Người thân của chúng ta có rất nhiều: là ông bà, là bố mẹ, là cô dì chú bác… Họ là những người thân thiết nhất của chúng ta. Trong những người kể trên, có thể nói bà là một trong những người tôi kính trọng.
Bà tôi năm nay là 78 tuổi. Mặc dù tuổi đã cao nhưng bà vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Đôi vai gầy gầy xương xương của bà luôn là hình ảnh tôi nhớ tới mỗi khi nghĩ về bà. Bà tôi không cao. Ngày trước hồi tôi còn bé, bà cao hơn tôi rất nhiều nhưng bây giờ tôi đã cao hơn ba cả cái đầu. Chiếc quần lụa lúc nào cũng tỏ vẻ dài hơn so với thân hình của bà bởi thế mà ống quần của bà hay bị nhăn hết cả. Bà, ngày nào cũng mặc áo bà ba với quần lụa. Bộ quần áo ấy, kiểu dáng ấy đã là hình ảnh gắn liền với bà. Lưng bà hơi còng một chút, là do hồi còn trẻ, bà phải làm nhiều việc nặng nhọc, từ gánh lúa, gánh thóc đến mạ non hay còng lưng để cấy lúa. Hồi đó, bà phải một mình nuôi các bác và ba tôi khôn lớn. Ông tôi đã tòng quân đánh mĩ và chống pháp nên vắng nhà liên miên, có khi vài tháng ông mới về thăm bà được vài ngày. Bởi thế hàng mẫu ruộng lúa, từng cánh đồng khoai ngô đều một mình bà làm cả. Ngày đó, chống Mĩ ở miền Nam, miền Bắc xây dựng chủ nghĩa xã hội, nên các công việc bà làm đều góp phần thực hiện chủ trương chính sách của Đảng. Gương mặt bà không hề tròn phúc hậu, nhưng ánh mắt bà dành cho chúng tôi luôn chan chứa tình cảm.
Điểm nổi bật nhất trên gương mặt của bà là hàm răng nhuộm đen. Bà nhuộm răng đen, ăn trầu. Nhuộm răng và ăn trầu là hai nét đẹp văn hóa của người xưa. Bà là như vậy đấy, có đầy đủ những thứ gì thuộc về thế kỷ trước, cả từ văn hóa đến lịch sử. Mỗi khi bà nhai trầu, hương thơm của trầu cau hòa với vôi phả ra từ hơi thở của bà. Môi bà, răng bà lại được nhuộm một màu đỏ tươi. Bà nhai trầu, say trầu làm cho gương mặt bà hồng hào thêm rạng rỡ. Đôi bàn tay bà cũng gầy gầy, không còn căng mịn mà nhăn và nổi gân. Tất cả thể hiện sự vất vả lam lũ của bà hồi còn trẻ. Dù chiến tranh đã lùi xa nhưng ông không trở về với bà, ông đã hi sinh anh dũng trong trận chiến năm xưa. Bà giờ đây vẫn còn khỏe mạnh, bởi thế bà vẫn tự mình nuôi từng con gà cho ngày giỗ, trồng từng búp rau để làm thú vui. Bà chăm gà rất khéo, đàn gà bà chăm mới đầu chỉ có một trống một mái, mà bây giờ, gà non, gà già, gà đang ấp đủ cả. Nhìn những con gà con mới nở, có thể thấy công sức bà chăm sóc chúng ra sao. Những luống rau nhỏ bà trồng để phục vụ cho bữa ăn cũng phát triển quanh năm. Những công việc này đem thú vui đến cho bà. Bởi thế không lúc nào bà ngơi tay. Chiều hè bà thường đi thăm các cụ hàng xóm cạnh nhà, phần vì hỏi thăm sức khỏe, phần thì nói chuyện tám như một thú vui tao nhã của tuổi già. Đối với tôi, tôi luôn nhớ như in những bài học làm người của bà, nhớ những câu chuyện thời kháng chiến của bà, nhớ cả thảm cảnh nạn đói năm 1945 được bà kể lại. Không chỉ là những câu truyện, nó còn là những bài hoc tinh thần giúp tôi thêm yêu đất nước mình hơn, thêm biết ơn những người đã anh dũng ngã xuống vì nền độc lập tự do của dân tộc. Không một ai có thể quên được những năm tháng đau thương của chiến tranh, bởi bà tôi là một minh chứng cụ thể. Bà đã mất đi người chồng để cùng nhau sẻ chia buồn vui trong cuộc sống. Sự mất mát, hi sinh của bà luôn được mọi người ghi nhận.
Bà tôi – người mà tôi kính trọng, đã cho tôi biết bao bài học cuộc sống. Chắc chắn rằng dù bà có đi đâu thì trái tim tôi luôn có hình ảnh của bà.
Kim Oanh