Tưởng tượng về cuộc gặp gỡ của em và người lính lái xe trong bài thơ về tiểu đội xe không kính
Đề bài: Hãy tưởng tượng em gặp lại người lính lái xe trong bài thơ về Tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật. Viết bài văn kể về cuộc gặp gỡ và chuyện trò đó. Nền độc lập, tự do mà chúng ta được sinh sống, hưởng thụ ngày hôm nay vốn được đánh đổi bởi bao nhiêu mồ hôi xương máu bao thế hệ đi ...
Đề bài: Hãy tưởng tượng em gặp lại người lính lái xe trong bài thơ về Tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật. Viết bài văn kể về cuộc gặp gỡ và chuyện trò đó. Nền độc lập, tự do mà chúng ta được sinh sống, hưởng thụ ngày hôm nay vốn được đánh đổi bởi bao nhiêu mồ hôi xương máu bao thế hệ đi trước. Trải qua hàng nghìn năm dựng nước và giữ nước, đặc biệt là trải qua hai cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp và đế quốc Mĩ đầy gian khổ, quân và dân Việt Nam đã vô cùng anh ...
Đề bài: Hãy tưởng tượng em gặp lại người lính lái xe trong bài thơ về Tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật. Viết bài văn kể về cuộc gặp gỡ và chuyện trò đó.
Nền độc lập, tự do mà chúng ta được sinh sống, hưởng thụ ngày hôm nay vốn được đánh đổi bởi bao nhiêu mồ hôi xương máu bao thế hệ đi trước. Trải qua hàng nghìn năm dựng nước và giữ nước, đặc biệt là trải qua hai cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp và đế quốc Mĩ đầy gian khổ, quân và dân Việt Nam đã vô cùng anh dũng đấu tranh, dâng hiến cả tuổi xuân, cả cuộc đời cho sự nghiệp giải phóng của cả dân tộc. Trong chiến tranh, không chỉ có những người lính cầm súng chiến đấu nơi chiến trường ác liệt mà ngay cả những người lính lái xe trong kháng chiến cũng đều là những người anh hùng xuất chúng của thời đại Việt Nam lúc bấy giờ. Viết về những người lính lái xe, nhà thơ Phạm Tiến Duật đã vẽ ra một bức chân dung về cả diện mạo và tinh thần vô cùng sống động, sâu sắc qua bài thơ “Bài thơ về tiểu đội xe không kính”.
Những người lính lái xe không chỉ là những người chiến sĩ anh dũng, quả cảm trong đấu tranh, góp phần giải phóng cho dân tộc Việt Nam mà họ còn là “thần tượng” anh hùng cho những thế hệ trẻ Việt Nam không chỉ ở thời điểm đó mà cả thời đại ngày nay. Và được gặp gỡ với những người lính lái xe là điều không tưởng, có được cơ hội có một không hai đó tôi đã vô cùng hào hứng và vui mừng nói chuyện và được nghe những điều tâm sự vô cùng chân thành của những người lính ấy. Đầu tiên, gặp những người lính lái xe, tôi đã hỏi về những chiếc xe vô cùng độc đáo, có thể nói là “có một không hai” mà những người lính lái xe lái trong kháng chiến chống Mĩ. Những người lính vô cùng chân thật và cởi mở, các anh đã nói và mô tả rất chi tiết về chiếc xe “huyền thoại” ấy:
“Không có kính không phải vì xe không có kính
Bom giật bom rung kính vỡ đi rồi
Ung dung buồng lái ta ngồi
Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng”
Theo lời của những người lái xe, thì những chiếc xe không kính vốn từng là những chiếc xe lành lặn như bao chiếc xe khác. Nhưng từ khi những chiếc xe cùng những người lính trên hành trình tiến vào miền Nam ruột thịt thì bị sự ác liệt của chiến tranh làm cho thiếu thốn, mang một hình dáng độc và lạ. Những chiếc xe vốn dùng làm phương tiện để vận chuyển lương thực, quân lương và đưa những người lính chi viện từ miền Bắc và cùng nhân dân Miền Nam kháng chiến. Nhưng đế quốc Mĩ muốn ngăn cản sự chi viện này, chúng dùng bom đạn để hủy diệt tất cả, những chiếc xe cũng anh hùng, ngạo nghễ như chính những người lính quả cảm vậy, đi ra khỏi khó lửa chiến tranh, những chiếc xe bị mất kính, bị làm cho méo mó biến dạng nhưng nó vẫn đồng hành cùng những người lính đẩy mạnh quá trình chi viện.
Những chiếc xe không kính đồng hành cùng những người lính lái xe trên mọi nẻo đường, các anh nói coi những chiếc xe không kính như những người đồng đội, đồng chí thực sự. Những chiếc xe cùng các anh vượt qua mưa bom bão đạn để tiến vào miền Nam với một tư thế ung dung, ngạo nghễ của người làm chủ. Dù có bom giật súng rền thì các anh cũng không mảy may sợ hãi, lo lắng mà vẫn một lòng “nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng”, bởi chính tinh thần quật cường, tình yêu nước ở các anh đâu dễ bị khó khăn hạ gục. Những người lính hiện lên như những người anh hùng với sự kiêu bạc, bất khuất, nhưng họ cũng nói với tôi về những khó khăn mà họ phải trải qua khi lái những chiếc xe không kính, đây là những tâm sự rất thực của họ, vì dẫu có quật cường đến đâu thì họ cũng chỉ là những người trần mắt thịt, cũng có những cảm xúc như những con người bình thường.
“Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng
Nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim
Thấy sao trời và đột ngột cánh chim
Như sa như ùa vào buồng lái”
Những chiếc kính xe vốn có chức năng chắn gió, tránh nắng cũng như nững vật cản có thể gặp trên đường, bảo vệ cho những người lính lái xe, nhưng những chiếc xe mất đi lớp chắn bảo vệ ấy lại làm cho những người lính gặp khó khăn trong việc điều khiển chiếc xe. Những chiếc xe không kính làm những làn gió, làn bụi trên đường vô tư bay vào mắt, vào mặt khiến cho đôi mắt cay xè, gây khó khăn trong việc quan sát và lái xe, nhưng những người lính đã nói với tôi : “Những cơn gió vào làm mắt chúng tôi cay xè, nước mắt cũng chảy ra làm mờ đôi mắt. Nhưng không hiểu sao đôi mắt bị cản trở thì trái tim của chúng tôi lại thấy sáng lạ thường. Lúc ấy dường như tôi không dùng mắt để quan sát nữa mà chúng tôi đi theo lời dẫn dắt của trái tim, trái tim của chúng tôi hướng về miền Nam, dẫn bước chúng tôi vào miền Nam ruột thịt.
Trong cái khó khăn lại nảy ra những điều thú vị, đối với những người lính, những khó khăn trong khi làm nhiệm vụ lại được chính sự lạc quan hóa giải làm thành những điều thú vị trong cuộc sống. Không có kính thì không chỉ có gió mà những chú chim trời, những ngôi sao trời cũng như sa như ùa vào buồng lái, cùng với những người lính lái xe trên cuộc hành trình dài. Trong những hoàn cảnh khó khăn nhất nhưng những người lính cũng không hề gục ngã, chán chường mà ngược lại những nét lạc quan, đáng yêu ở những người lính khiến cho chúng ta càng thêm trân trọng họ hơn:
“Không có kính, ừ thì có bụi
Bụi phun tóc trắng như người già
Chừa cần rửa, phì phèo điếu thuốc
Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha”
Trong cái khốc liệt của chiến tranh, những người lính vẫn vui tươi, lạc quan của những người làm chủ, họ không vì những khó khăn làm vơi đi những nét yêu đời, yêu cuộc sống. Họ chung sống với những khó khăn, cùng nhau chia sẻ những khó khăn đó nên những khó khăn vô hình trở nên nhạt nhòa, nhường lại những phút giây yêu đời cho những người lính, đó là khi bụi phun khiến mái tóc bạc như những người nhà, đó là những khuôn mặt lấm lem bụi khiến cho họ cười ngặt nghẽo khi nhìn thấy nhau. Sự yêu đời, lạc quan của những người lính làm cho không khí của chiến tranh cũng vơi bớt đi những ác liệt, gian nan.
Cuộc gặp gỡ với những người lính tuy không dài nhưng tôi cũng có đủ thời gian để lắng nghe những tâm sự chân thành của những người lính lái xe, cuộc sống trong chiến tranh tuy có những khó khăn, gian khổ mà bất cứ lúc nào cũng có thể hi sinh nhưng họ không hề bị khuất phục, họ đối mặt với những khó khăn bởi tinh thần lạc quan, yêu đời và trên tất cả, họ có lí tưởng cao đẹp, lí tưởng giải phóng miền Nam ruột thịt, bởi vậy mà dẫu có mưa bom bão đạn thì họ vẫn có thể đương đầu. Như chính những lời tâm sự:
“Không có kính, rồi xe không có đèn
Không có mui xe, thùng xe có xước
Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước
Cỉ cần trong xe có một trái tim”
TỪ KHÓA TÌM KIẾM
XE KHÔNG KÍNH
XE KHONG KINH
BÀI THƠ VỀ TIỂU ĐỘI XE KHÔNG KÍNH
TIỂU ĐỘI XE KHÔNG KÍNH
KHÁNG CHIẾN CHỐNG MĨ