Truyện ngụ ngôn: Vương quốc khỉ
Người ta thường bảo lời nói chẳng mất tiền mua lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau. Tuy nhiên không phải vì thế mà nịnh nọt tâng bốc những cái không đúng sự thật. Cần phải biết nói giảm nói tránh những trường hợp cần thiết để tránh tai bay vạ gió. Cùng đọc truyện ngụ ngôn duới đây để biết cách ...
Người ta thường bảo lời nói chẳng mất tiền mua lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau. Tuy nhiên không phải vì thế mà nịnh nọt tâng bốc những cái không đúng sự thật. Cần phải biết nói giảm nói tránh những trường hợp cần thiết để tránh tai bay vạ gió. Cùng đọc truyện ngụ ngôn duới đây để biết cách tránh tai và cho mình nhé.
Có hai người nọ rất thích đi du lịch, một người chỉ nói thật còn một kẻ toàn nói dối. Một lần, họ cùng nhau đi du lịch đến vương quốc Khỉ. Một toán Khỉ đã tóm được hai người, định sẽ giam bọn này ở chỗ Vương hầu. Vương hầu nghĩ, từ miệng hai tên này nói ra, chắc chắn sẽ biết được mình là một vị vua như thế nào. Cung điện của Vương hầu, ngọc ngà châu báu, uy nghiêm tráng lệ. Triều thần chia thành 2 hàng đứng ở 2 bên cung điện. Ở giữa là vị trí cao quý, bên trên có treo đầy da thú quý hiếm, và đây chính là ngai vàng của Vương hầu.
Có hai người nọ rất thích đi du lịch
Vương hầu ra lệnh cho dẫn 2 tên này đến cung điện, rồi hỏi:
– Này, trong con mắt loài người các ngươi, ta là một vị vua như thế nào?
Kẻ thích nói dối liền đáp:
– Thưa bệ hạ, trong con mắt của tôi, ông là một vị vua vô cùng uy quyền, có tư cách giống hệt như quốc vương vĩ đại của loài người.
– Thế còn những người bên cạnh thì sao?
Kẻ thích nói dối lại tiếp tục tâng bốc:
– Họ đều là những nhân tài của ngài, họ đều có thể làm đại sứ hoặc tướng quân.
Hầu vương và các thuộc hạ của ông nghe thấy vậy vô cùng đắc ý, và đem tặng cho tên khoác lác rất nhiều ngọc ngà châu báu.
Con mắt của loài người, ngài chẳng qua chỉ là một con Khỉ
Hầu vương tiếp tục hỏi người còn lại:
– Thế anh thấy ta là một vị vua như thế nào? Và những đại thần này của ta nữa?
Anh chàng thật thà nói thẳng:
– Tuy ngài là vua, nhưng trong con mắt của loài người, ngài chẳng qua chỉ là một con Khỉ, và các đại thần của ngài cũng vậy.
Sau khi nghe thấy những lời nói thẳng như vậy, Vương hầu vô cùng tức giận, và quyết định trừng phạt anh thật nặng.
Sự thật thường mất lòng. Nhưng cần phân biệt lời nói thật và những lời nói dối nhằm phỉnh nịnh. Trong câu truyện vừa rồi nhờ tài nói dối hùng biện của mình mà anh chàng thích nói dối được thoát tội lại còn được cho rất nhiều châu báu ngọc ngà. Ngược lại, lời nói thật thà của anh chàng thích nói thật lại bị Vương hầu tức giận và đem đi trừng phạt nặng. Điều đó cho thấy dù là thời đại nào, thế giới loài người hay loài vật thì người ta vẫn thích nghe những lời nói hay, rót mật mà không cần biết đúng sai và có phù hợp với mình cũng như môi trường và hoàn cảnh. Bỏi mỗi nguời một suy nghĩ một cảm nhận không thể đánh đồng tất cả vào chung một ý kiến.