24/05/2017, 12:35

Truyện ngắn Sự Trở Lại của tác giả Steve Smith

Quả bóng nảy khỏi cây gậy bằng nhôm và bay vút đi. Chris kêu to, nhảy lên bắt bóng. Nhung quả bóng lao xuống đất, đập phải một viên đá cuội, bật lên, va vào mắt trái của Chris, cậu nhóc 16 tuổi ngã khuỵu xuống. Một cú nhảy không đúng lúc. Các bác sĩ chẩn đoán là quả bóng đã làm vỡ ...

Quả bóng nảy khỏi cây gậy bằng nhôm và bay vút đi. Chris kêu to, nhảy lên bắt bóng. Nhung quả bóng lao xuống đất, đập phải một viên đá cuội, bật lên, va vào mắt trái của Chris, cậu nhóc 16 tuổi ngã khuỵu xuống. Một cú nhảy không đúng lúc.

Các bác sĩ chẩn đoán là quả bóng đã làm vỡ xương trong hốc mắt Chris - một chấn thương dạng “cổ điển” trong thể thao, sẽ dễ dàng được “chấn chỉnh” bằng một ca phẫu thuật đơn giản.

Thế nhưng, sau ca phẫu thuật, bác sĩ dường như thu hết can đảm để nói với gia đình Chris rằng một cục máu mà các bác sĩ không phát hiện ra đã chặn đường oxy tới dây thần kinh thị giác, và sớm muộn gì thì Chris sẽ bị mù mắt trái, có thể suốt đời. Thế là, ngay trong một khoảnh khắc, giấc mơ về một sự nghiệp bóng chày chuyên nghiệp đã biến mất.

Chris vẫn còn hơi choáng sau ca phẫu thuật khi tôi vào phòng cậu để thay các bình nước. Một bên mắt cậu bị băng kín. Tôi không nói gì, cho đến khi nghe Chris gọi:

-        Chị y tá?

Tôi ngừng tay, và Chris hỏi tiếp:

-        Ca phẫu thuật có thành công không?

Tôi nắm lấy tay Chris khi nói với cậu rằng thật sự là không, rằng các bác sĩ đã cố gắng hết sức, nhưng đã nảy sinh những biến chứng phức tạp không lường hết hậu quả...

Tôi chưa nói hết “bài an ủi” của mình thì Chris ngắt lời:

-        Chị y tá, có phải em bị mù không?

-        Chị sợ là...

Chris lại ngắt lời:

-        Vậy em có thể nhìn thấy một chút gì nữa không?

-       Chị không biết... các bác sĩ cũng không biết. Có thể là vẫn nhìn thấy một chút...

Thật là những giây phút khó khăn cho cả tôi và Chris.

Chris hơi gật đầu và hướng ra phía cửa sổ. Bên ngoài, thời tiết rất đẹp, có lẽ cậu đang nghe một bài hát nào đó từ những chú chim ríu rít trên những cành cây.

-       Chị y tá, chị có thể xem có cái bút chì và giấy để em dùng được không?

Tôi quay lại văn phòng y tá, mượn một cuốn sổ, một cái bút chì và đem tới cho Chris. Chris co đầu gối lên để kê cuốn sổ và bắt đầu vẽ. Một lúc sau, cậu đưa tôi xem. Đó là bức vẽ lon nước tôi vừa đặt trên bàn. Nó rất đẹp. Có lẽ mĩ thuật là “tình yêu thứ hai” của Chris, sau bóng chày, vì mắt phải của cậu chỉ nhìn thấy mờ mờ, mà cậu vẫn vẽ rất giống.

-       Thế là em ổn, chị ạ. Em vẫn vẽ được - Chris kết luận.

Nói xong cậu bé nằm xuống giường, quay mặt đi để ngủ.

Đó là câu chuyện của vài năm về trước. Kể từ đó, khoảng 40% thị lực đã quay VC với mắt trái của Chris. Và dù với thị lực như vậy, cậu vẫn giành thêm 2 chức vô địch bóng chày cùng với đội của mình.

Nhưng Chris cũng quan tâm đến những điều khác nữa. cậu theo khoa nghiên cứu về môi trường, và vẫn học thêm cả mĩ thuật. Những bức vẽ của cậu đã được đăng trên rất nhiều tạp chí và sách.

Sự can đảm của con người bộc lộ bằng rat nhiều cách, rất nhiều lần, từng ngày, ở khắp mọi nơi trên thế giới. Chính sự can đảm đã giúp Chris chấp nhận những điều không thể thay đổi - để rồi tìm cách thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn.

Trong thể thao, những điều như vậy được gọi là “sự trở lại đầy ấn tượng”.

Nguồn:
0