Truyện cười: Mất trinh vì World Cup
Tôi hồi đó đang là sinh viên năm thứ hai, còn nguyên kiện nguyên đai, đẹp trai, chưa yêu ai. Hôm ấy, tôi đang nằm một mình trong phòng trọ để chuẩn bị xem World Cup thì chị chủ nhà gõ cửa, thò cổ vào, bảo: “Lên xem hộ chị cái tivi với, chả hiểu sao tự nhiên chỉ nghe được mỗi tiếng mà không ...
Tôi hồi đó đang là sinh viên năm thứ hai, còn nguyên kiện nguyên đai, đẹp trai, chưa yêu ai. Hôm ấy, tôi đang nằm một mình trong phòng trọ để chuẩn bị xem World Cup thì chị chủ nhà gõ cửa, thò cổ vào, bảo: “Lên xem hộ chị cái tivi với, chả hiểu sao tự nhiên chỉ nghe được mỗi tiếng mà không thấy hình”. Chị đã nhờ vậy thì tôi không tiện chối từ, đành lẽo đẽo theo chị lên nhà.
Nói qua một chút về chị chủ nhà: Chị hơn tôi khoảng chục tuổi, mới ly dị chồng được vài năm, chưa con cái gì, đang ở một mình trong căn nhà 3 tầng ngay sát khu trọ tôi. Có lần tôi hỏi sao chị lại ly dị, chị kể: “Vì chồng chị có cái bệnh sợ máu, cứ thấy máu là ngất. Ngay cái đêm tân hôn ấy, xong việc phát, thấy vệt máu trinh trắng của chị loang trên ga, lão đã lăn đùng ra ngất xỉu luôn!”. Tôi thắc mắc: “Thì chỉ mỗi lần đầu thôi mà, những lần sau đâu có nữa đâu mà sợ?”. Chị thở dài, bảo: “Chị bị rong kinh, kinh nguyệt không đều, mỗi đợt thường kéo dài cả tháng”.
Quay trở lại với cái đêm định mệnh ấy: Lên tới phòng chị, tôi cũng chỉ biết áp dụng cái phương pháp sửa tivi truyền thống của quê tôi: đó là dùng tay vỗ “phành phạch, phành phạch” vào thành tivi. Ấy vậy mà nó lên hình thật! Chị thấy tôi sửa được tivi rồi thì phấn khích quá nhảy cẫng lên ôm chầm lấy tôi. Ôi thánh đức chúa trời ơi! Cảm giác khi được cái bộ ngực thả rông của chị áp chặt vào lưng khiến tôi nóng bừng, rạo rực. Toàn thân tôi run rẩy, giọng tôi ríu lại: “Dạ… tivi sửa xong rồi, em… em xin phép về phòng ạ…”.
Nhưng tôi chửa kịp bước đi thì chị đã giữ tay tôi lại, giọng nghiêm nghị: “Tại sao em lấy điều khiển tivi nhà chị?”. Tôi ngơ ngác lắc đầu: “Đâu! Em có lấy đâu!”. Chị cau mày, chỉ vào cái cục dài dài đang u lên sau lớp quần đùi chỗ dưới rốn tôi, bảo: “Thế cái gì kia? Để chị kiểm tra xem nào!”. Tất nhiên là kiểm tra xong, chị phải xin lỗi vì đã hiểu lầm tôi, nhưng mồm thì xin lỗi mà tay chị lại không chịu bỏ cái “điều khiển” ra, rồi giọng chị lại cất lên đầy thiết tha: “Về phòng thì cũng xem World Cup một mình mà. Hay ở lại đây xem World Cup cùng chị nha?”.
Không đợi tôi trả lời, chị đã chạy ra đóng cửa phòng lại. Trận đấu sắp bắt đầu! “Các bạn thân mến – giọng anh bình luận viên vang lên trong tivi – chúng ta chuẩn bị đến với trận đấu được dự đoán là sẽ rất hấp dẫn. Hai đội đang tiến hành khởi động để làm nóng người. Quy trình khởi động vẫn là những động tác cơ bản mà chúng ta vẫn thường thấy thôi, đó là vờn bóng, chống đẩy, uốn éo cơ thể. Đã bắt đầu nghe thấy tiêng rên rỉ của cổ động viên khiến cho không khí trở nên rất nóng. Không những nhiệt độ mà có vẻ như độ ẩm cũng đang tăng cao khiến mặt sân rất ẩm ướt, nhiều khả năng sẽ có mưa!
Như vậy là trọng tài đã thổi kèn, à nhầm, thổi còi bắt đầu trận đấu! Không biết có phải vì sở thích không mà cả hai đội đều đi chân trần để thi đấu. Một đội bảo vệ khung thành phía trên màn ảnh nhỏ của các bạn, đội còn lại bảo vệ khung thành phía dưới màn ảnh nhỏ. Đội trên đang đánh phủ đầu, tấn công dồn dập, và có phần nôn nóng, trong khi đội dưới vẫn bình tĩnh chịu trận.
Bóng liên tục được đưa sang trái, sang phải, đẩy lên trên, lôi xuống dưới, tóm lại là bóng bị xoay đi các hướng. Vừa rồi, đã có lỗi chơi bóng bằng tay nhưng trọng tài không thổi phạt. Độ ẩm cao khiến mặt sân lúc này ướt nhèm nhẹp, cỏ tuy rậm rạp và quăn nhưng do được chăm sóc, cắt tỉa đều đặn nên rất may đã không gây nhiều khó khăn cho cầu thủ.
Bóng đã được đưa đến gần khu vực cấm địa rồi, không hiểu vì thiếu tự tin hay vì muốn chờ thời cơ ngon ăn hơn mà tiền đạo lại không chịu dứt điểm ngay, cứ cho bóng lởn vởn, quanh quẩn ở trước cầu môn dù khung thành đã mở toang. Chúng ta có thể thấy được sự khó chịu của thủ môn khi phải đối mặt với những tiền đạo thiếu quyết đoán như vậy!
“Vào! Vào rồi!”. Một pha bóng phản lưới nhà! Có lẽ vì quá sốt ruột trước lối chơi vờn vờn, dập dờn của đối phương mà thủ môn đã lao tới vồ bóng. Và vì sân trơn, bóng ướt nên không biết do vô tình hay cố ý mà thủ môn đã dùng tay đẩy bóng vào khung thành của mình. Sau bàn thua, đội trên như bị chọc giận đang tấn công dồn dập, những va chạm mạnh đã xảy ra, nước bắn tung toé khắp mặt sân.
Đội dưới đã vùng lên và thay đổi phương án tấn công, thay vì tấn công trực diện như lúc đầu, giờ họ chuyển sang tấn công từ phía sau, từng đợt lên bóng liên tiếp khiến khung thành đối phương rung lên bần bật.
Không ổn rồi, hình như một cầu thủ đang bị chuột rút, chúng tôi thấy cầu thủ đó tự nhiên nằm vật ra sân, chân co đi co lại, quằn quại. Dù là đối thủ của nhau nhưng khi thấy cầu thủ đội bạn bị đau, anh này vẫn chạy đến vác chân đối thủ lên vai làm động tác gập lên gập xuống, giữ cho cơ chân căng ra. Đây là cách đối phó với tình huống bị chuột rút rất phổ biến và hầu như mọi cầu thủ đều thường xuyên áp dụng. Có vẻ như cầu thủ bị chuột rút ấy càng lúc càng đau hơn thì phải: mặt cứ nhăn lại, mồm há ra, không nói nên lời…
Trong lúc nghỉ giữa giờ để chờ cầu thủ hồi sức đá hiệp 2, tôi quay sang hỏi: “Chị thấy hiệp 1 thế nào?”. Chị bảo: “Đội khách còn trẻ nên đá rất hăng, tuy thế vẫn chủ yếu đã theo bản năng chứ chưa có đào tạo bài bản, nhưng không sao, dần dần sẽ chơi tốt hơn thôi”…
Chiều hôm sau, đang mải cúi xuống giặt quần áo, lúc ngẩng lên, tôi đã thấy chị đứng sau lưng tự lúc nào. Chị búng nhẹ vào dái tai tôi, giọng thì thào: “Tivi chị lại hỏng rồi, tối lại lên sửa giúp chị nhé!”. Và vậy là suốt cả tháng trời diễn ra World Cup ấy, đêm nào phòng chị cũng có tiếng “phành phạch, phành phạch”, đó là lúc tôi đang áp dụng phương pháp truyền thống để sửa tivi cho chị…
Một mùa World Cup nữa lại tới! World Cup này tôi xem ở bệnh viện rồi. Vậy là đã 4 năm trôi qua: 4 năm tôi nằm viện điều trị vì suy thận cấp độ 4 kết hợp thoát vị đĩa đệm, lệch dây thần kinh liên sườn và phù nề tiền liệt tuyến – những bệnh gây ra do hoạt động quá sức và sai tư thế.
Sáng nay tôi phải qua nhà thầy lang để châm cứu dương vật. Lúc về ngang qua xóm trọ cũ, nhìn vào cổng nhà chị, thấy treo cái biển: “Có phòng cho thuê. Ưu tiên sinh viên nam, khỏe mạnh, và biết sửa tivi”. Tôi bất chợt sờ xuống phía dưới, chỗ thầy lang vừa châm cứu – nơi vẫn còn những cây kim đang chọc tua tủa vào hai hòn dái nhìn như hai quả chôm chôm – rồi chả hiểu sao mắt cứ vậy nhòe đi…
Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo