“Trong thế giới khốc liệt của AIDS không có khái niệm chúng ta với họ. Trong thế giới đó, im lặng đồng nghĩa với cái chết”.(Cô-phi An-nan – Thông điệp nhân ngày Thế giới phòng chống AIDS,1/12/2003). Suy nghĩ của anh (chị) về ý kiến trên?
Nếu cho bạn quyền được vẽ tiếp bức tranh cuộc sống đang còn dang dở, bạn hoàn thành nhiệm vụ ấy như thế nào? Bạn sẽ phủ lên đó một màu xanh tươi mát hay màu đen u ám? Bạn sẽ vẽ về những con ngưòi trong sự đùm bọc yêu thương nhau là sự ghẻ lạnh ...
Nếu cho bạn quyền được vẽ tiếp bức tranh cuộc sống đang còn dang dở, bạn hoàn thành nhiệm vụ ấy như thế nào? Bạn sẽ phủ lên đó một màu xanh tươi mát hay màu đen u ám? Bạn sẽ vẽ về những con ngưòi trong sự đùm bọc yêu thương nhau là sự ghẻ lạnh hoài nghi? Bạn sẽ đặt niềm tín, sự kính trọng và lòng ngưỡng mộ vào những bác sĩ, kĩ sư, còn những mảnh đời bất hạnh, đặc biệt là những con người đang từng ngày, từng giờ chịu sự hành hạ của căn AIDS? Bạn sẽ đặt họ ở đâu trong trái tim mình? Dường như đó là những câu hỏi đặt ra cho tất cả mọi người trước sự lây lan hành hoành của đại dịch AIDS một trong những hiểm hoạ lớn nhất đang đe doạ tới sự sống của con người. Để trả lời cho những câu hỏi trên, nguyên Tổng thư kí Liên hợp quốc Cô – phi An – nan đã cho rằng: "Trong thế giới khốc liệt của AIDS không có khái niệm chúng ta và họ. Trong thế giới đó, im lặng đồng nghĩa với cái chết". "Xe tang đưa anh đi trong chiều vắng, gọi tên anh không gian âm u khóc thương…". Dường như mỗi lần nghe những giai điệu não về cái chết thảm thương của một chàng trai trẻ khi mắc phải căn bệnh thế kỉ HIV/AIDS mỗi lần lòng tôi nhói lên một nỗi đau không tên, vô hình nhưng xót xa. Đâu chỉ có một mình chàng trai đó, căn bệnh quái ác ấy còn cướp đi biết bao sinh mệnh của con người đó là: những cô gái, những người cha, những đứa trẻ bệnh truyền nhiễm mà nhân loại gọi là "hội chứng suy giảm miễn dịch mắc phải ở người" đã len lỏi tới tất cả các quốc gia, như một bóng ma ám ảnh bao trùm lên cuộc sống tươi đẹp, gieo rắc những tang tóc đau thương cho cả nhân loại. Những con số biết nói đã khiến nhân loại phải giật mình sửng sốt nguy cơ lây nhiễm cũng như hậu quả mà AIDS đã gây ra cho cuộc sống con người: “Trong năm qua, mỗi phút đồng hồ một ngày đi trôi đi, có khoảng 10 người nhiễm HIV". "Đại dịch AIDS đã lấy đi hơn 6000 người mỗi năm hơn 2 trong 3 người bị HIV vẫn chưa được tiếp cận với dịch vụ điều trị…”. Vâng, con số ấy vẫn cứ tăng lên từng ngày, từng giờ theo cấp số nhân và trong một tương lai không xa nếu như con người không có biện pháp ngăn chặn thì trái đất cũng nhìn thấy những con người héo hon tiểu tuỵ vì AIDS ra sao nếu như thế hệ con cháu chúng ta sinh ra sẽ phải mang trong mình mặc cảm bệnh tật, sẽ không còn được vui chơi cười đùa, sẽ chẳng còn dám hy vọng khát khao về một tương lai tươi sáng, bên cạnh đó, căn bệnh thế ki AIDS càng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết chính bởi sự bất lực của y học hiện nay. Nhân loại vẫn chưa tìm ra một loại thuốc đặc trị để có thể ngăn ngừa căn bệnh quái ác cũng như sự lây lan nguy hiểm của nó. Con mất cha, vợ mất chồng, anh mất em… có lẽ đó sẽ là một chuỗi những thảm kịch mà AIDS đã, đang và sẽ gây ra cho xã hội loài người.
Tuy nhiên, điều đáng sọ hơn hết chính là sự tách bạch đến nghiệt ngã hai khái niệm "chúng ta" – những người khoẻ mạnh và "họ" – những người bị căn bệnh AIDS quái ác hành hạ. Trong thế giới khốc liệt của AIDS thì những ranh giới ấy vô cùng mong manh. Có thể hôm nay bạn là người khỏe mạnh vui tươi nhưng một phút bất cẩn nào đó, rất có thể bạn cũng trở nạn nhân của AIDS cho dù bạn là ai. Dù bạn muốn hay không thì căn bệnh thế kỉ ấy vẫn có thể xâm nhập vào cơ thể bạn, phá huỷ từng tế bào và chỉ tích tắc, bạn trở thành một trong những người thuộc khái niệm "họ nhưng, trong thực tế thì sự tách bạch giữa "chúng ta" và "họ" lại là cả ranh giới sâu thẳm được ngăn cách bằng bức rào định kiến nghiệt ngã sự thiếu hiểu biết. "Chúng ta" – vâng, đó là những con người khoẻ mạnh mắn vì chưa bị nhiễm căn bệnh thế kỉ, còn "họ" thì sao? Họ vẫn là những người có đầy đủ quyền lợi của một công dân. Chỉ có điều họ đang chịu sự đau đớn quằn quại do sự giày vò của bệnh tật. Dường như thế giới đang bị chia thành hai nửa: Một nửa là của "chúng ta" với sự miệt thị, khinh bỉ, xa lánh; còn một nửa kia là "họ" với sự tự ti, niềm mặc cảm về bản thân và sự éo le của số phận. Chẳng biết tự lúc nào, chúng ta đã chối bỏ tình đồng loại để thoả mãn thói ích kỉ và những định kiến bản thân. Còn họ, nhũng con người đáng thương hơn đáng trách thì bị bỏ rơi trong một thế giới lãng quên, cô độc và băng giá. Tôi đã từng chứng kiến cảnh một em nhỏ bị lây nhiễm HIV/AIDS từ mẹ và phải sống trong cảnh ghẻ lanh của người thân, sự miệt thị, xa lánh của hàng xóm. Mới sáu tuổi em đã phải tự lập làm những công việc mà đáng ra tuổi của em chưa đáng phải làm, ấy vậy mà chẳng ai lên tiếng bênh vực em, bảo vệ em, che chở em. Số phận của một em thơ bất hạnh sẽ còn trôi dạt về đâu nếu như cả xã hội quay lung? Nếu những hiện tượng trên còn tái diễn, có lẽ con người sẽ tự huỷ diệt chính mình trước khi AIDS huỷ diệt họ. Ý kiến của Cô-phi An-nan không chỉ nêu lên thực tế mà còn là lời cảnh báo, nhắc nhở thái độ sai lầm của chúng ta.
Có một nhà văn đã từng cho rằng: "Nơi lạnh lẽo nhất không phải Bắc Cực mà chính là nơi không có tình thương". Không tình thương, không có sự đồng cảm, con người sẽ trở nên lạnh lùng vô cảm, sẽ lãnh đạm bàng quan trước nỗi đau của đồng loại. Đặc biệt là trong thế giới khốc liệt của AIDS, "im lặng đồng nghĩa với cái chết". Im lặng nghĩa là thờ ơ, im lặng còn là vô trách nhiệm. Nếu vẫn cứ tiếp tục im lặng bỏ rơi đồng loại trong nỗi khổ của bệnh tật, im lặng nhìn dịch bệnh tiếp tục hoành hành thì chẳng bao lâu con người cũng sẽ im lặng chấp nhận số phận bất hạnh do dịch bệnh mang tới. Vì thế mà mọi người phải chung tay góp sức đẩy lùi bệnh tật. Muốn vậy, trước hết cần phải bỏ những thành kiến ngăn cách giữa "chúng ta" và "họ". Chúng ta cần phải tránh thái độ ghẻ lạnh, kì thị đối với người bệnh. Một cái nắm tay, một nụ cười, một lời hỏi han động viên từ những người xung quanh cũng có thể nhóm lên ngọn lửa của hy vọng và niềm tin trong lòng những người bất hạnh. Hãy để cho họ thấy rằng, họ không hề cô độc, xung quanh họ vẫn còn rất nhiều người ủng hộ, tin tưởng và yêu thương họ. Cánh cửa cuộc đời luôn luôn mở rộng chào đón họ, để họ tự tin hoà nhập với cộng đồng xã hội. Bên cạnh đó, việc phòng chống AIDS còn là nhiệm vụ cấp bách của mỗi quốc gia, của toàn –thế giới. Hiện nay nhiều tổ chức phòng chống HIV/AIDS và giúp đỡ những người bị bệnh AIDS đã được thành lập cho thấy con ngưòi đã nhận thức đầy đủ và rõ ràng hơn về việc phòng chống căn bệnh thế kỉ này.
Ngày nay, xã hội ngày càng phát triển, song song với văn minh tiến bộ là những thói hư, tật xấu, tệ nạn xã hội len lòi vào mọi hang cùng ngõ hẻm, từ thành thị tới nông thôn, từ đồng bằng tới miền núi. Vì thế mà thế hệ trẻ ngày nay cần phải tinh táo lựa chọn cho mình một lối sống phù hợp, lành mạnh là cách để thanh niên ngày nay tạo lập cho mình một nền tảng đạo đức, nhaanh thức đúng đắn, tránh xa những cám dỗ tầm thường, thấp hèn trong cuộc sống Bên cạnh đó, tuổi trẻ cần phải có kiến thức về HTV/AIDS để giúp cho bản thân phòng tránh lây nhiễm và tham gia các hoạt động xã hội nhằm tuyên truyền nâng cao nhận thức của những người xung quanh để họ có cái nhìn đúng hơn về HTV/AIDS cũng như đối với những người bị bệnh.
"Cuộc sống không có tếng hát như cuộc sống không có ánh sáng mặt trời. Mỗi chúng ta hãy là những nốt nhạc góp vào bản hoà ca niềm vui của cuộc sống. Muốn vậy, ngay từ bây giờ chúng ta hãy chung tay góp sức với nhau làm nên một thành trì vững chắc đẩy lùi căn bệnh thế kỉ AIDS, giúp cho cuộc sống trở nên lành mạnh và hạnh phúc hơn. "Hạnh phúc chỉ có thể có được khi trải qua một nỗi đau khổ vĩ đại". Hãy tin là như vậy.