12/02/2018, 16:32

Tôi đã khóc vì không có giày để đi cho đến khi tôi thấy một người không có chân để đi giày

() – Anh (Chị) hãy suy nghĩ về lời tâm sự của nhà văn Mĩ :" " Đề bài: Trình bày suy nghĩ của em từ lời tâm sự của nữ nhà văn Mĩ Helen Keller : " ". BÀI LÀM Cuộc sống luôn kì lạ. Có những con người sinh ra được hưởng đầy đủ ưu ái vật chất tinh thần nhưng lại ...

() – Anh (Chị) hãy suy nghĩ về lời tâm sự của nhà văn Mĩ :" "

Đề bài: Trình bày suy nghĩ của em từ lời tâm sự của nữ nhà văn Mĩ Helen Keller : " ".

BÀI LÀM

     Cuộc sống luôn kì lạ. Có những con người sinh ra được hưởng đầy đủ ưu ái vật chất tinh thần nhưng lại có những người bất hạnh mất đi một phần ưu ái đó và chớ trêu thay khi những người có đầy đủ mọi thứ lại thường cảm thấy không thỏa mãn khi thiếu đi một chất thông thường nào đó. Họ cứ mãi nghĩ về bản thân mình mà không biết rằng xung quanh còn có biết bao nhiều người còn kém may mắn hơn mình, nhiều nữ nhà văn Helen Keller đã từng tâm sự " Tôi đã khóc vì không có giày để đi cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân đi giày".

     Lời tâm sự chứa đựng nhiều ý nghĩa sâu xa. Helen Keller đã khiến mọi người phải suy ngẫm nhìn lại những gì mình đang có để cho Tôi đã khóc vì không có giày để đi đó là lời thú nhận, trân thành bởi lẽ với những người sống trong đủ đầy quen có đủ mọi thứ thì sẽ cảm thấy buồn chán nản, khi không có giày hay những phụ kiện vật chất cần thiết có thể đi kèm… Thế nhưng họ đâu biết rằng ở ngoài xã hội xung quanh chúng ta có những cảnh đời bất hạnh tồn tại biết bao người không có chân để đi giày. Hình ảnh rất thực đấy nói về những người khuyết tật hay nói rộng ra là những người thiếu may mắn những người ra ra không được tạo hóa thương yêu để ban tặng những thứ cần thiết. Hai vế câu được kết nối với nhau bằng cụm từ: " Cho đến khi tôi nhìn thấy" giống như một sự nhận thức một lời thức tỉnh với bao người.

toi-da-khoc-vi-khong-co-giay-de-di-cho-den-khi-toi-thay-mot-nguoi-khong-co-chan-de-di-giaytoi-da-khoc-vi-khong-co-giay-de-di-cho-den-khi-toi-thay-mot-nguoi-khong-co-chan-de-di-giay

Sống trên đời không chỉ riêng mình gặp khó khăn thiếu thốn. Hãy nhìn ra bên ngoài còn biết bao người kém may mắn hơn họ không chỉ thiếu thốn vật chất, không chỉ thiếu thốn tình thương mà còn không thể tự chăm sóc mình, phải sống nhờ vào người khác. Những người như vậy mới thực sự kém may mắn đáng để khóc hơn chúng ta. 

Lời tâm sự của Helen Keller làm cho chúng ta nhớ đến thầy giáo đáng kính Nguyễn Ngọc Kí – Người bị tật nguyền đôi tay mà phải dùng đôi chân của mình để viết. Hay những bạn học sinh bị mất đôi chân, những người mù. Nhưng bằng trí óc bằng những gì mà họ còn lại vẫn dũng cảm vượt qua khó khăn để sống tốt đẹp và chắc rằng không ít lần họ rơi nước mắt, không ít lần họ bỏ cuộc nhưng họ vẫn cam đảm, chính những gì họ đang thiếu hay không cs đã thúc đẩy họ mang tới thành công. Vậy mỗi chúng ta những người đầy đủ chân tay những người có thể lao động để nuôi sống mình tại sao ta phải buồn khi thiếu một đôi giày. Hãy nhìn vào tấm gương đó soi mình vào đó và tự hỏi chúng ta hơn họ những gì và thua họ điều gì?

Lời tâm sự của nhà văn trở thành bài học ý nghĩa cho tất cả mọi người về một cuộc sống tích cực trong xã hội. Phải biết ơn cuộc sống ban cho ta những điều đáng quí, hãy trân trọng những gì mình đang có và cố gắng hết sức mình để dành lấy những gì mình mong muốn. Đừng bao giờ buông xuôi. Hãy sống dũng cảm và kiên cường. Người chiến thắng cuối cùng chưa hẳn là người mạnh nhất mà là người có đủ niềm tin dũng cảm và nghị lực.

     Cuộc sống không lấy hết của ai điều gì và con đường đi đến thành công không phải bao giờ cũng dễ dàng. Chính vì thế hãy sống tích cực để đến khi " Chúng ta qua đời, mọi người khóc còn chúng ta cười". Nữ nhà văn Mĩ thực sự đã tìm ra chân lí cuộc sống một cách sống đẹp, sống tốt và quan trọng hơn hết để lại bài học đáng quí cho tất cả chúng ta.

0