Tiếng sáo Trương Chi
Tương truyền, ngày xưa có chàng Trương Chi là một ngư dân mang tiếng hát và tiếng sáo rất hay. Chàng ta thường vừa buông lưới, vừa hát. Tiếng hát mê ly bay đến ngôi lầu gần đó, khiến cho Mỵ Nương, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, con của một vị quan đại thần. Nàng sống mà như con chim bị giam lỏng ...
Tương truyền, ngày xưa có chàng Trương Chi là một ngư dân mang tiếng hát và tiếng sáo rất hay. Chàng ta thường vừa buông lưới, vừa hát. Tiếng hát mê ly bay đến ngôi lầu gần đó, khiến cho Mỵ Nương, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, con của một vị quan đại thần. Nàng sống mà như con chim bị giam lỏng bởi chiếc lồng khổng lồ, chính là nhà quan phủ nên lúc nào cũng buồn bã. Cha nàng thấy vậy liền cất cho nàng một ngôi nhà nhỏ ở bên con sông cạnh nhà để nàng ra đó thư giãn. Nàng vẫn thường ra căn nhà đó thêu thùa, đọc sách và say đắm tiếng sáo trên dòng sông.
Rồi bỗng có một thời gian tiếng sáo không còn xuất hiện và Mị Nương do quá thương nhớ tiếng sáo mà sinh bệnh. Đã rất nhiều vị đại phu được cha nàng mời đến mà vẫn không tìm ra nguyên nhân căn bệnh.
Một hôm, vô tình cha nàng biết được tiếng sáo của anh thanh niên tên Trương Chi chính là nguyên nhân của căn bệnh của con gái. Ông liền mời chàng đến để chữa bệnh cho Mị Nương. Nhưng khi chàng đến phủ, ông thấy chàng xấu xí thì lệnh chỉ được thổi sáo từ ngoài sân vọng vào chứ không được ra mắt Mị Nương để tránh cho nàng phải thất vọng. Mị Nương nghe thấy tiếng sáo quen thuộc thì hồi phục nhanh chóng. Rồi nàng khỏi bệnh và xin cha cho mời người sáo ngoài sân vào để nàng cảm ơn. Bất đắc dĩ, cha nàng đành cho gọi chàng Trương Chi vào. Vừa thấy Trương Chi, Mị Nương đã vô cùng thất vọng vì dung mạo của chàng vô cùng xấu xí. Nàng tỏ ý lạnh nhạt, bảo Trương Chi đi ra, và không còn mê tiếng sáo của chàng như trước kia nữa.
Về phần Trương Chi, từ khi trông thấy Mỵ Nương xinh đẹp, chàng ta thầm yêu nàng. Chàng quyết tìm đến nhà của Mị Nương và thổ lộ nỗi lòng mình với nàng. Nhưng nàng từ chối.
Chàng thất vọng và tủi cho thân phận nghèo hèn của mình, buồn chán không thiết gì làm ăn nữa. Chàng hát:
Kiếp này đã dở dang nhau,
Thì xin kiếp khác, duyên sau lại lành.
Trương Chi mang bệnh tương tư, biếng ăn, mất ngủ, sầu héo dần mà chết. Những người bạn cùng làng chài vớt xác chàng và đem chôn. Đến khi bốc mộ mọi người thấy một khối cầu, to bằng quả cam, trong suốt như pha lê bèn đem gắn vào mạn chiếc thuyền cũ của chàng.
Một lần tình cờ, cha Mị Nương đi ra bến sông, thấy có một viên hình cầu đẹp và sáng như ngọc ở mạn một chiến thuyền câu liền mua về rồi sai thợ ngọc làm thành chiếc chén uống trà. Nghe nói cha vừa đặt làm chiếc chén mới rất đẹp Mị Nương đòi cha cho dùng thử. Nhưng vừa rót trà vào, nàng thấy trong chén trà hiện lên hình bóng Trương Chi, tức thì tiếng sáo năm xưa hiện lên như than như trách.
Mị Nương chạnh lòng nhớ lại mối tình đã qua. Một giọt nước mắt của nàng rơi xuống chén và chiếc chén tan ra thành nước.
Trong các bài ca Quan họ có câu:
Ngày xưa có anh Trương ChiNgười thì thậm xấu, hát thì thậm hayCô Mỵ nương vốn ở lầu tâyCon quan Thừa tướng ngày rày cấm cungTrương Chi có chiếc thuyền chàiChào thuyền ngang dọc hôm mai dãi dầuTrương Chi mới hát một câuGió đưa phảng phất tới lầu Mỵ NươngMỵ Nương nghe hát thì thươngNhưng chông thấy mặt anh chường lại chêTrương Chi buồn bã ra vềCắm sào giữa bến hát thề một câuKiếp này đã dở dang nhauCó sang kiếp khác lấy nhau cũng không thành.