Tâm Sự: Viết Cho Những Ngày 19…
: Viết Cho Những Ngày 19… Thế là mười chín đã xa, ta bước qua đôi mươi với mớ hành trang gom nhặt, ở cái tuổi đầu đời nổi loạn nhiều khi ta quá bồng bột với , ta thờ ơ với mọi người, nhưng cũng chẳng ít phút giây ta nhận ra ta còn quá ư non trẻ. Ta biết được rằng chẳng bao giờ là đủ cho ...
: Viết Cho Những Ngày 19…
Thế là mười chín đã xa, ta bước qua đôi mươi với mớ hành trang gom nhặt, ở cái tuổi đầu đời nổi loạn nhiều khi ta quá bồng bột với , ta thờ ơ với mọi người, nhưng cũng chẳng ít phút giây ta nhận ra ta còn quá ư non trẻ. Ta biết được rằng chẳng bao giờ là đủ cho tuổi 19 cả, nhưng muộn rồi.
Giờ ta ngồi đây và nhớ lại những ngày tháng đã qua, ta tiếc, tiếc nhiều thứ. Sao ta không bồng bột hơn nữa? Sao ta không nổi loạn hơn nữa? Tuổi 19, ta làm được những gì? Ta cho đi những gì? Ta hiểu biết được những gì…
Tuổi 19, tuổi rơi những hạt nước mắt đầu đời vì sự bất công của cuộc sống, kẻ thua, người thiệt. Tuổi biết ấm ức rồi nuốt trôi cục tức vào trong, tuổi biết chắt chiu từng đồng tiền đầu tiên, biết thế nào là mồ hôi nước mắt….
Tuổi 19, tuổi mà lần đầu tiên biết thế nào là yêu thương một người thực sự, tuổi biết yêu không có nghĩa là phải bên nhau, tuổi biết yêu là những ngày dài đau khổ…
Tuổi 19, tuổi thích chứng tỏ bản thân, tuổi cái tôi là là thứ luôn đứng hàng đầu, tuổi bảo thủ, cố chấp nhưng cũng đầy ước mơ và hoài bão, tuổi mạnh mẽ và dám nói rằng sẽ thực hiện một điều gì đó…
Tuổi 19, tuổi đầy ắp khát khao chinh phục, tuổi vùng vẫy trên những chặng đường xa, tuổi của những chuyến xe dài ngày không mệt mỏi, tuổi muốn leo lên non cao, tuổi muốn về lớn. Tuổi 19, tuổi của những chuyến đi một mình gian nan, nguy hiểm, tuổi dám chấp nhận rủi ro để nhìn thấy những điều mình muốn…
Tuổi 19, tuổi muốn thành công, tuổi muốn đạt được, tuổi dám bước ra khỏi vòng an toàn để giữa cuộc sống xô bồ, ta đi tìm hành trang dẫn vào tương lai.
Tuổi 19, tuổi biết thế nào là thất bại, tuổi của những dài trăn trở thức trắng để trách đời, trách mình. Tuổi của những bước chông chênh rồi gục ngã, tuổi muốn trốn một góc với sự , tuổi đắn đo, tuổi của những lo âu không bờ bến.
Tuổi mười chín nó chơ vơ lắm, tôi chỉ viết những gì tôi đã trải qua, có người tuổi 19 còn nằm trong sự bao bọc của cha mẹ, những có những người đã phải bon chen để kiếm tìm miếng cơm manh áo. Nhưng dẫu thế nào, tuổi 19 – bạn luôn đúng.
Một câu trích dẫn tôi rất yêu thích: “Có những bức tường được gọi là bức tường sống”. Hãy loại bỏ đi những bức tường sống và là chính bạn ở tuổi mười chín đầy nhựa sống ấy, đừng sống cuộc sống của người khác, đừng theo đuổi giấc mơ của người khác. Tuổi mười chín nó trôi nhanh, đừng để khi nhìn lại bạn hành trang của bạn vẫn là một balo trống rỗng.
Và, tuổi 19, cái tuổi non nớt, tự cao, luôn cho mình là đúng, muốn phá nát tất cả và muốn làm mọi điều mình thích, hãy cứ làm đi, hãy cứ thực hiện rồi bạn sẽ không phải hối hận về sau này. E dè, nhút nhát, lo sợ chỉ khiến tuổi 19 trôi qua một cách vô vị mà thôi…
Tôi – 19, tuổi mà tôi đã trở thành một con người khác, tuổi đã thay đổi lối sống, suy nghĩ. Tuổi thay đổi nụ cười, nước mắt, sở thích, thú vui. Và đặc biệt, tuổi 19 đã khiến tôi đặt tay và viết, tôi đã viết ở tuổi mười chín…
Tôi – 19, không đánh mất nhiều điều những đó là những điều quan trọng, tôi mất tình thương và thời gian dành để cho đi, cho bạn bè và những người mà tôi thương mến. Tôi không quan tâm, tôi trở nên lạnh lùng, tôi muốn một mình và quên mất có những người còn đang bên cạnh. Dồn quá nhiều thời gian cho những dự định, ước mơ mà quên mất nó đã lấn sang thời gian dành cho mọi người.
Một điều nữa – 19, tại sao tôi không nổi loạn nhiều hơn? Tại sao tôi không bồng bột nhiều hơn? Tôi không quyết định nhiều hơn và tôi không thực hiện nhiều hơn…
Chiều nay, một chiều buồn ghê gớm, ta bước trên con ngõ vắng người, kéo hơi thuốc trong những cơn rét giá miền trung đông buốt, ta nhận ra ta đã hai mươi. Mỉm cười với 19 đầy ước mơ, hoài bão, mỉm cười với những trải nghiệm, chuyến đi, mỉm cười với hành trang ta có…
Tâm Sự: Viết Cho Những Ngày 19…– Xem thêm