Tả về cô giáo mầm non của em – Văn hay lớp 7
Tả về cô giáo mầm non của em – Bài làm 1 Giờ đây, dù cho mái trường mầm non đã không còn gắn bó với em hơn 7 năm trời, thế nhưng, những hình ảnh về nó cũng như người giáo viên hiền hậu vẫn còn im đậm trong tâm trí em. Người ta thường nói: “Con có lớn khôn mới hay lòng ...
Tả về cô giáo mầm non của em – Bài làm 1
Giờ đây, dù cho mái trường mầm non đã không còn gắn bó với em hơn 7 năm trời, thế nhưng, những hình ảnh về nó cũng như người giáo viên hiền hậu vẫn còn im đậm trong tâm trí em.
Người ta thường nói: “Con có lớn khôn mới hay lòng cha mẹ”, người làm thầy, làm cô cũng giống như cha mẹ của chúng ta vậy, chỉ khi đủ lớn để biết suy nghĩ về công ơn dưỡng dục thì khi ấy chúng ta mới biết ơn những người giáo viên một cách thực sự. Với riêng em, phải mất tới hơn 7 năm trời em mới cảm nhận được phần nào sự tảo tần, chăm chỉ, luôn cố gắng dốc hết sức mình cho sự nghiệp trồng người của một cô giáo thuở mầm non.
Cô giáo mang tên một loài hoa quyến rũ: Trần Ánh Hồng, mọi người thường gọi cô với cái tên “Hồng thắm” bởi gương mặt cô luôn ánh lên vẻ tươi thắm, rạng rỡ nhờ nụ cười thường trực trên môi. Sự hiền từ của cô được biểu hiện qua đôi mắt dịu dàng và luôn sáng lên mỗi khi nhìn thấy những cô, cậu học trò nhỏ. Mái tóc dài mượt mà cùng dáng người có phần mũm mĩm chính là đặc điểm khiến mọi người dễ nhận ra cô ngay cả ở phía xa. Với sở thích khoác trên mình những bộ váy hoa sặc sỡ, cô “hút” ánh nhìn của mọi đứa trẻ ngay từ những phút đầu gặp gỡ. Có thể nói, đối với em cũng như các bạn cùng trang lứa lúc bấy giờ thì cô Hồng giống như một nàng tiên bước ra từ những câu chuyện cổ tích. Nghĩ lại những ngày tháng đó, tự nhiên em thấy nể phục cô bội phần, hẳn là một người có tâm với nghề giáo và thực sự yêu quý những đứa trẻ thì mới đủ kiên nhẫn “giảng đạo lý” cho chúng ngay cả khi chúng đang tìm cách “nổi loạn”, Và cũng nhờ cái tâm đó mà người ta thường thấy một cô giáo không bao giờ ngủ trưa mà thay vào đó là rón rén đến bên giường mỗi bé để chăm chút cho giấc ngủ thêm say nồng.
Trong tâm trí em vẫn còn lờ mờ hình ảnh một cô giáo trẻ được vây quanh bởi một lũ con nít, đứa thì đòi cô buộc tóc, đứa lại bắt cô kể chuyện cho nghe, chốc chốc lại có ứa chạy lại mách cô rằng có bạn trêu chọc… Cứ thế, lớp học đôi khi như một mớ hỗn độn giữa cuộc sống vốn đã ồn ào, thế nhưng bằng nghiệp vụ và tình yêu của mình, cô đã nhanh chóng lập lại trật tự để không khí rộn tiếng cười của những cô, cậu nhóc ngoan ngoãn, biết nghe lời luôn là “không khí chủ đạo” trong lớp học.
Cô Hồng hát rất hay, cô có thể ngân lên những nốt nhạc cao nhất trong mọi bài hát. Mỗi khi cô cất giọng lên là tất cả lũ con nít dù đang nghịch ngợm hay mải mê chuyện trò cũng đều cố gắng giữ trật tự để được nghe giọng ca ngọt ngào của cô. Giờ ăn trưa tới, cô thường thúc đẩy việc ăn uống bằng cách đưa ra một phần thưởng: Bạn nào ăn giỏi sẽ được cô hát tặng riêng một bài hát. Mặc dù khi cô cất giọng ca thì tất cả những đứa trẻ đều nghe được, tuy vậy, cái cảm giác được cô giáo yêu quý hát tặng riêng mình luôn là động lực để em trở nên “đạt chuẩn” trong quá trình ăn uống. Chính vì thế mà ngày cả khi ở nhà em cũng cố gắng giữ “phong độ” để trong mắt cii em luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn và tiến bộ không ngừng…
Thấm thoát cũng đã hơn 7 năm trôi qua, hình ảnh về người giáo viên đầu tiên trong cuộc đời vẫn còn lưu lại trong tâm trí em, chỉ cần nghĩ đến cô là em lại cảm thấy mọi giáo viên trên đời đều là những con người nhiệt huyết nhất, giỏi giang nhất. Điều này đã giúp cho động lực để em cố gắng trở thành một cô giáo dạy mầm non trong tương lai ngày một lớn. Em nhất định sẽ nỗ lực để trở thành một giáo viên dễ mến hệt như cô Ánh Hồng.
Tả về cô giáo mầm non của em – Bài làm 2
Khi cô giáo dạy Văn của tôi giao đề bài tập làm văn “Tả về cô giáo mầm non” thì ngay trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh cô Thu Hiền đã từng dạy tôi những năm tôi còn đi nhà trẻ.
Đúng với cái tên của mình, cô Hiền rất hiền. Tuy nhiên không vì thế mà chúng tôi có thể mèo nheo hay quấy phá được. Khuôn mặt của cô hình trái xoan, ánh mắt luôn tràn đầy niềm vui và có lẽ vì thế nên cô lúc nào cũng cười hiền rất dịu dàng. Mái tóc cô dài đến ngang lưng, làn da trắng hồng cùng dáng người thanh thoát khiến cho cô giống như một cô tiên trong mắt chúng tôi ngày đó. Mặc dù cô thường mặc bộ quần áo màu hồng phấn giản dị có phù hiệu của trường mầm non nhưng trông cô vẫn rất đẹp. Và đẹp hơn là vào những ngày lễ kỉ niệm như 8/3 hay 20/11, cô mặc chiếc áo dài thướt tha khiến cho đám con nít chúng tôi cứ ngẩn ngơ rồi chạy lăng xăng theo cô mãi.
Trong tâm trí tôi bây giờ còn nhớ mãi hình ảnh đám trẻ chúng tôi vây quanh cô Hiền lúc giờ ra chơi. Đứa thì đòi cô buộc tóc, đứa thì kể chuyện huyên thuyên cho cô nghe đủ thứ chuyện, lúc sau lại có đứa chạy tới mách cô bạn này bạn kia trêu con… Vì thế, mỗi giờ ra chơi là những “cuộc chiến nổi loạn” không có hồi kết của lũ con nít chúng tôi. Vậy mà lúc đó tôi chẳng hiểu sao cô Hiền lại có thể “dẹp loạn” được mà trong khi đó … cô rất hiền. Đến bây giờ, tôi mới hiểu ra rằng, với tình yêu con trẻ và nghiệp vụ sư phạm cho nên cô mới có thể giải quyết hết những “rắc rối” và lập lại trật tự cho thế giới của chúng tôi. Chính vì thế mà những giờ học, các bạn nhỏ không bao giờ nói chuyện riêng hay mất trật tự. Bạn nào cũng chăm chú nghe cô kể chuyện và hướng dẫn học bài, chơi trò chơi.
Cô Hiền của chúng tôi kể chuyện rất hay. Chính vì thế mà giờ kể chuyện là giờ mà chúng tôi háo hức chờ đợi nhất. Mỗi ngày cô đều kể một câu chuyện khác nhau. Và những giờ ăn trưa, cô thường nói bạn nào có thể tự xúc cơm ăn và ăn ngoan giỏi nhất, cô sẽ thưởng cho một viên kẹo như trong câu chuyện “Ai ngoan sẽ được thưởng” cô thường hay kể. Có thể một viên kẹo là một phần quá hết sức nhỏ bé nhưng với những đứa trẻ chúng tôi ngày đó thì lại là một phần thưởng cực kì vẻ vang, nhất là phần thưởng ấy lại là do cô giáo mình tặng cho. Vậy là bạn nào cũng tự xúc cơm ăn và cố gắng xúc ăn khéo nhất. Thấy những đứa trẻ ngoan ngoãn, cô Hiền nhìn khắp lớp một lượt rồi mỉm cười. Cuối bữa ăn nào cô cũng không quên ngợi khen cả lớp.
Cô Hiền không chỉ được cả lớp yêu quý mà còn được tất cả mọi người quý mến. Vào những giờ ra chơi, các cô ở các lớp khác thường tới nói chuyện, chia sẻ với cô Hiền những câu chuyện ở lớp mình. Có những hôm cô Vân ở lớp bên cạnh bị ốm phải nghỉ, cô Hiền hôm đó đã phải quản lý hai lớp cũng một lúc. Các vị phụ huynh cũng rất quý mến cô Hiền. Cô thường chào ông bà, anh chị mỗi khi họ đưa con em mình đến cổng trường. Hồi đó, tôi cứ nghĩ rằng là cô giáo thì không cần phải chào ai cả. Chỉ có học sinh mới phải chào cô giáo mà thôi. Nhưng mà không phải. Cô Hiền đã dạy chúng tôi phải biết ngoan ngoãn và lễ phép với người lớn. Câu chào hỏi vì thế cần phải được thực hiện mỗi khi ra khỏi nhà, lúc về đến nhà và ngay cả khi gặp các bác, cô chú nào đó trên đường.
Đã 7 năm trôi qua và được gặp rất nhiều thầy cô giáo khác nhưng hình ảnh về cô giáo Hiền – người giáo viên đầu tiên trong đời học sinh – vẫn in đậm trong tâm trí tôi. Hình ảnh cô giáo tận tụy với con trẻ, với nghề đã giúp tôi có thêm động lực để trở thành một giáo viên mầm non trong tương lai.
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
- tả người giáo viên mầm non