Tả cây mận
– Bài số 1 Khu phố nhà em không đông lắm, chi ngót hai mươi hộ gia đình. Dù to hay bé, trước nhà nào cũng có một cây cảnh, hoa lá gì đó nom rất mát mắt và sung túc. Nhà bác Ba lại có hắn một cây mận đỏ sai chi chít quả, trông rất thích ...
– Bài số 1
Khu phố nhà em không đông lắm, chi ngót hai mươi hộ gia đình. Dù to hay bé, trước nhà nào cũng có một cây cảnh, hoa lá gì đó nom rất mát mắt và sung túc. Nhà bác Ba lại có hắn một cây mận đỏ sai chi chít quả, trông rất thích mắt.
Cây mận cao độ bốn mét, cành lá xum xuê che mát cả một khoảng vuông sân. Gốc mận to bằng cái gàu xách nước, lên cao độ hai mét thì bắt đầu phân nhánh, đâm cành lòa xòa ra tứ phía. Thân cây màu nâu đen, xù xì, sờ tay thấy nham nhám. Lá mận thuôn dài. Mỗi lá mận, chiếc lớn dài hơn hai mươi xăng-ti-mét, chiếc bé cũng một gang tay của em. Lá mận có màu xanh hơi phót trắng, giống như phủ phấn. Tháng chín mận ra hoa, hoa mận màu trắng, giống hoa cây dẻ. Gần Tết thì trái mận đã lớn. Cây mận treo vô số chùm quả, có chùm hai quả, có chùm tới ba bốn năm quả. Quả mận lúc non có màu trắng xanh, chuyển sang hồng dần dần rồi đỏ thắm. Quả mận hình cái chuông úp, treo trên cành từng chùm đung dưa trước gió. Mỗi đợtgió qua, lá mận xô vào nhau xào xạc, quả mận lắc lư trong gió tưởng như hàng trăm quả chuông lay động phát ra tiếng gió vậy. Bác Ba chăm sóc cây mận tỉ mỉ lắm, bác cắt gọn cành lá nào sà thấp, vun gốc, tưới nước, bón phân. Nhờ thế, quả mận nhà bác có vị ngọt đậm đà, vị chua chua mát dịu, thịt quả ăn giòn, nhiều nước, chắc chứ không xốp. Mỗi một mùa mận chín, chim đến hàng đàn, chúng cãi nhau chí chóe, mổ mận ăn có khi còn làm rơi lộp bộp xuống sân. Mỗi một mùa mận, bác Ba đều có chút “cây nhà lá vườn” mời hàng xóm hoặc đem phát cho lũ trẻ bọn em trong xóm. Khách đến nhà bác vào mùa mận, khi về lúc nào bác cũng hái độ chục quả đem biếu khách ăn chơi. Dưới gốc mận, bác Ba bày một bộ ghế mây tre đê khi rỗi rảnh cùng mấy ông bạn già trò chuyện, tán gẫu hoặc chơi một hai ván cờ tướng. Giữa phổ thị, chơi cờ, hóng mát, nghe chim hót, lại có quả ngọt cây xanh quả thật là thú vui không gì bằng.
Đôi lúc em có cảm giác như cây mận của bác Ba là biểu tượng của khu phố em vì có ai hỏi nhà trong xóm mà người chỉ nhà bảo: “Rẽ vào lối có cây mận!" thì người tìm nhà tìm ra ngay. Bọn trẻ con chúng em rất thích mùa mận vì khi ấy được bác Ba hồ hởi chia mận cho chúng em, bác còn nựng cả mấy em bé nữa. Cả xóm vui hẳn lên vì có cây mận.
– Bài số 2
Trong vườn nhà em có trồng rất nhiều cây ăn quả, nhưng trong đó em thích nhất là cây mận hồng đào, cây mận này được bà nội em trồng từ khi em còn học lớp một.
Cây cao khoảng sáu đến bảy mét, tán lá um tùm che rợp cả một khoảng đất rộng. Rễ cây ăn sâu vào lòng đất hút chất bổ để nuôi cây. Gốc cây màu nâu đen, to tròn bằng bắp vế của ba em. Sờ vào vỏ cây em thấy có chỗ sần sùi có chỗ nứt nẻ. Thân cây mận mọc lên khỏi vai em thì chia thành hai cành to. Từ hai cành to chĩa ra nhiều nhánh nhỏ, phủ đầy lá xanh.
Lá mận hình bầu dục. Lá non màu nâu, óng ánh như lụa, xen kẽ trong những tán lá xanh đậm trông thật xum xuê. Thấp thoáng trong vòm lá là những chùm hoa mận. Hoa mận trắng xóa, lấm tấm nhụy dài trông rất đẹp. Em thích thú ngắm nhìn những chùm quả mận, nào là chùm đôi, chùm ba, chùm tư… đua nhau mọc. Quả mận có hình dạng như chiếc chuông, lúc non quả màu xanh, khi chín quả chuyển sang màu đỏ hồng mơn mởn thật hấp dẫn làm sao!
Có lẽ vì thế nên mận mới có tên là hồng đào. Mận nhà em hột nhỏ, dày cơm, ăn vào vừa ngọt thanh vừa giòn rụm. Cả nhà em ai cũng quý cây mận vì mận chẳng những cho quả ăn thật ngon lại còn tỏa bóng mát cho khu vườn. Thỉnh thoảng, em lại ra gốc mận nhặt lá vàng và thưởng thức vị ngọt khó quên của quả mận hồng đào.
Vũ Hường tổng hợp