Sự tích con cóc – Truyện cổ tích Hàn Quốc
Một ngày mùa xuân, Hổ thức dậy và nhìn thấy một chú Cóc đang ngồi chồm hỗm trên đám cỏ phía dưới tảng đá mà nó đang nằm tắm nắng. Hổ gọi to: – Cóc , mày đang làm gì vậy? Cóc trả lời: – Chào anh Hổ, tôi đang hít thở không khí trong lành của mùa xuân. Thời tiết thật đáng yêu. Hãy nghe tiếng chim ...
Một ngày mùa xuân, Hổ thức dậy và nhìn thấy một chú Cóc đang ngồi chồm hỗm trên đám cỏ phía dưới tảng đá mà nó đang nằm tắm nắng.
Hổ gọi to:
– Cóc, mày đang làm gì vậy?
Cóc trả lời:
– Chào anh Hổ, tôi đang hít thở không khí trong lành của mùa xuân. Thời tiết thật đáng yêu. Hãy nghe tiếng chim hót. Nó khiến cho tôi muốn làm một thứ gì đó thật đặc biệt.
Hổ nhảy xuống khỏi tảng đá:
– Ồ! Ta hiểu. Chúng ta hãy làm gì đó đi.
Cóc hỏi:
– Anh có ý kiến gì không?
Hổ trả lời:
– Chúng ta hãy cùng xem xem nên làm gì?
Một lát sau nó đứng lên và nói:
– Mày biết không, vào mùa xuân con người thường làm bánh và đi leo núi, họ ăn bánh và ngắm phong cảnh.
Cóc đồng tình:
– A, đúng rồi, ý kiến đó rất hay.
Thế là Hổ và Cóc bắt đầu làm bánh gạo với đậu đỏ, hạt dẻ, vừng và táo. Chúng háo hức cho bánh vào nồi hấp và đặt lên bếp.
Khi mùi bánh thơm ngào ngạt bắt đầu bốc lên Hổ nghĩ tới việc phải chia bánh với Cóc. Nó nói:
– Chúng ta đánh cuộc đi.
– Đánh cuộc hả?
Con Hổ xảo trá đáp lại:
– Ừ. Một sự đánh cuộc sẽ khiến mọi việc hay hơn. Người nào thắng sẽ được ăn cả chỗ bánh.
Cóc cảm thấy rất khó chịu. Nó hiểu rằng Hổ muốn nhằm mục đích gì. Nhưng nó cũng hiểu rằng nếu nó không đồng ý cá cược thì Hổ sẽ nổi giận và có thể sẽ điên lên mà ăn thịt cả nó nên nó đành trả lời:
– Được thôi. Chúng ta sẽ đánh cuộc sao đây?
– Chúng ta sẽ lăn cái nồi hấp này từ đỉnh núi xuống và người nào bắt kịp nó thì sẽ được ăn cả nồi bánh được không?
Cóc biết rằng chẳng có cách nào nó có thể thắng được Hổ nhưng nó chợt nghĩ được ý hay và nó nói với Hổ:
– Đó thật là một ý kiến rất thú vị. Người thắng cuộc sẽ được ăn tất cả chỗ bánh.
Hổ cười đắc thắng:
– Tất nhiên rồi.
Khi bánh trong nồi đã chín, Hổ và Cóc cùng mang nồi bánh lên đỉnh núi. Tới đỉnh núi Hổ hô to:
– Sẵn sàng chạy!
Và lăn mạnh cái nồi xuống rồi nó phi theo xuống núi nhanh như một mũi tên. Bánh tung ra khỏi nồi, khi cái nồi lăn xuống núi, Cóc vừa nhảy xuống vừa nhặt bánh ăn, từng cái, từng cái một. Tới khi xuống chân núi thì bụng nó đã căng tới mức tưởng sắp vỡ ra.
Xuống tới chân núi Hổ thèm thuồng liếm mép và vồ lấy cái nồi. Nó nhìn vào trong nồi và giật mình. NÓ tức giận đập cái nồi xuống đất vỡ tan.
Mãi sau Cóc mới xuống tới chân núi, nó ngọt ngào hỏi Hổ:
– Bánh có ngon không? Anh ăn hết rồi à?
Hổ gầm lên:
– Trong nồi chẳng có cái bánh nào.
Cóc ngây thơ hỏi:
– Không còn cái nào ư?
– Ừ chẳng còn cái nào hết. Tôi điên quá đập vỡ cái nồi rồi.
Cóc đáp:
– Thật là chán. Giá như chúng ta ăn chúng từ đầu thì đâu đến nỗi. Nhưng dù sao thì trong khi đi từ trên núi xuống tôi đã nhặt được cái bánh này, chúng ta hãy cùng ăn vậy.
Hổ cầm lấy cái bánh và hét lên:
– Mày dám nghĩ là Chúa Sơn Lâm này lại ăn cái bánh rơi vãi sao?
Nó ném mạnh cái bánh xuống đất. Cái bánh bật lên và đập vào lưng Cóc.
Đó là lý do tại sao lưng Cóc lại có những chấm lấm tấm như hạt gạo còn bụng nó lúc nào cũng căng như cái trống.
Nguồn: Tổng hợp