18/04/2018, 23:10

Stt tháng tư Những ngày mưa Tháng Tư, cảm xúc cứ chậm trôi theo cơn mưa lặng lẽ

Tháng Tư dệt bao yêu thương, dệt bao ước muốn và dệt những đợi chờ… Chông chênh lắm nhưng hạ về có chăng lòng người bớt hiu quạnh hơn. Những ngày mưa Tháng Tư , cảm xúc cứ chậm trôi theo cơn mưa lặng lẽ. Mọi thứ lặng lẽ. Em lặng lẽ. Bản nhạc vẫn ngân nga như thể chỉ cần đổi bài hát, ...

Tháng Tư dệt bao yêu thương, dệt bao ước muốn và dệt những đợi chờ… Chông chênh lắm nhưng hạ về có chăng lòng người bớt hiu quạnh hơn. 

Những ngày mưa Tháng Tư, cảm xúc cứ chậm trôi theo cơn mưa lặng lẽ. Mọi thứ lặng lẽ. Em lặng lẽ. Bản nhạc vẫn ngân nga như thể chỉ cần đổi bài hát, khung cửa ấy sẽ chẳng còn tồn tại nữa.

Cảm xúc giao mùa cứ bâng khuâng, chống chếnh, như uống cạn men say của đất trời. Mây trắng cao dần lên đẩy chân trời xanh về xa lắm, con sông lười biếng lững thững trôi như ngủ quên trước tháng 4. 

Ôi, yêu quá tiết trời thênh thang mà hờ hững! Em dang tay ôm trọn cả đất, cả trời và vụng trộm nhét đầy trong túi, để rồi cúi xuống nhặt nhạnh những gì còn đang dang dở cho thêm đầy hạnh phúc. 

Những ngày mưa Tháng Tư, hoa ban trắng nằm im ven hồ Tây phẳng lặng. Cả một màn nước trắng xóa, mơ hồ như chính dòng cảm xúc trong em. Hà Nội mưa, còn em, em hờn dỗi.

  •  STT Tháng 4 Những cơn mưa giấu những thương yêu vào nỗi nhớ

Tháng Tư, con phố bỗng bâng khuâng đến lạ lùng. Phải chăng phố chưa quen với một mùa yêu mới hay phố chạnh lòng khi xuân vội bước qua. Ấp ủ những giọt nắng đầu mùa, tháng Tư buông mình nhẹ nhàng trên vô vàn tán lá đang hào hứng chờ đợi một điều gì đó. Còn em, em có chờ đợi điều gì khi tháng Tư về hay không? 

Những ngày mưa Tháng Tư, cửa sổ nhà bên vẫn bật bài nhạc cũ. Em giật mình nhận ra, có rất nhiều điều dù cũ kỹ, dù cần phải bỏ đi và thay mới, chúng ta vẫn ngoan cố ngang nhiên giữ nó lại. Chúng ta giữ lại như một thói quen. Em nhớ anh như một cách để quên.

Những ngày mưa Tháng Tư, phố xá ẩm ương, mặt hồ ướt lạnh. Người ta hối hả đi qua nhau như một sự vội vã, vội vã tránh cơn mưa cứ kéo dài ngày qua ngày, vội vã tránh cái ướt át của phố phường đang mùa ẩm thấp. Anh và em, chẳng vì điều gì cũng thản nhiên mà đi ngang qua đời nhau, như một nhát dao dọc ngang tờ giấy phẳng. Chênh chao.

Tháng Tư chạm vào từng mái phố hờ hững nghiêng mình đón lấy chút nắng hiếm hoi đầu hạ. Vô vàn tia sáng li ti chen chúc nhau nương mình vào những tán lá, cố đợi hạ về trong tiếng ve ngân. 

Những ngày mưa Tháng Tư, em từ bỏ thói quen uống cà phê mỗi tối. Em sợ cái giật mình trăn trở giữa đêm khuya. Em còn trẻ, và tình yêu vẫn còn an yên bên ngực trái. Sao cứ phải thổn thức cho những đêm mưa rơi vỡ òa ngoài khung cửa, sao cứ phải thổn thức cho những người không đáng nhớ? Đến lúc em phải quên rồi. Đến lúc em phải quên người cũ, và yêu thôi.

  •  STT Tháng 4 những cơn mưa vội cũng đủ khiến lòng ai đó trùng xuống

Tháng 4 về, con đường nhỏ, quanh co thay sắc lá, một giấc mơ hoa thấp thoáng bên đời, em lặng lẽ khép hờ mi mắt, và đôi môi hấp háy những đợi chờ. 

Tháng Tư, tạm biệt nhé những cơn mưa phùn cuối xuân, thành phố chợt như khoác thêm màu áo mới tinh khôi. Và rồi, em biết không? Tháng Tư gọi mùa hoa loa kèn về trong sắc trắng tinh khôi. Một chút nắng dịu nhẹ khẽ đậu lại bên đóa hoa chưa kịp nở của cô gánh hàng hoa ven đường. 

Những mùa mưa cũ đã qua, tình yêu đã qua, người cũng chẳng còn ở đây nữa. Em nghiêng mình giữa cuộc đời đa sắc, như cô gái nhỏ với đôi mắt trong veo năm nào, như nụ cười của một chiều mưa bên góc hồ Tây hư ảo. Mưa như thứ thuốc xúc tác lạ kỳ, luôn là mưa kéo con người trôi về miền quá khứ. Tháng Tư, tháng của nhung nhớ, có phải không?

Tháng Tư về, nỗi lo âu in hằn trên gương mặt của những cô cậu học trò cuối cấp vì phải định hướng cho tương lai. Một mùa thi sẽ lại đến và nhiều đêm thức trắng miệt mài bên trang vở. Loay hoay mãi, rồi cũng quyết định ghi tên “con đường tương lai” vào tập hồ sơ đang chờ đợi trước mắt. 

  • Stt tháng 4 Tháng tư về rồi em ạ, bước qua tổn thương rồi thì hãy cảm nhận hạnh phúc đi em

Những ngày mưa Tháng Tư, cảm xúc cứ chậm trôi theo cơn mưa lặng lẽ. Mọi thứ lặng lẽ. Em lặng lẽ. Bản nhạc vẫn ngân nga như thể chỉ cần đổi bài hát, khung cửa ấy sẽ chẳng còn tồn tại nữa.

Lời kết: Tháng Tư dệt bao yêu thương, dệt bao ước muốn và dệt những đợi chờ… Chông chênh lắm nhưng hạ về có chăng lòng người bớt hiu quạnh hơn. Tháng Tư này, em chờ đợi điều gì?

0