Nêu cảm nhận của em về bài “Quả cam” của Đào Duy Anh
Đoạn văn tả quả cam từ lúc "còn nhỏ" đến lúc cam chín. Tác giả dùng chữ "da" và "chiếc áo" tả vỏ cam lúc cam "còn nhỏ", lúc cam còn xanh, còn non. Cam phát triển theo ngày tháng thì "chiếc áo"- cái vỏ cam "mỏng dần", màu "xanh nhạt" Khi cam ...
Đoạn văn tả quả cam từ lúc "còn nhỏ" đến lúc cam chín. Tác giả dùng chữ "da" và "chiếc áo" tả vỏ cam lúc cam "còn nhỏ", lúc cam còn xanh, còn non. Cam phát triển theo ngày tháng thì "chiếc áo"- cái vỏ cam "mỏng dần", màu "xanh nhạt" Khi cam chín thì cam có "màu vàng tươi", màu "vàng hươm" rồi "vàng óng". Trước kia cam "da dày", giờ đây, cam "da căng mọng" chứa đầy hương thơm vị ngọt "như mời gọi mọi người thưởng thức". Cam được miêu tả trên "nền trời xanh đậm", đó là trời thu khi các vườn cam đã bắt đầu chín "vàng tươi" và "vàng ươm". Cam chín được ví với "những chiếc đèn lồng nhỏ treo lơ lửng trên cây" rất gợi cảm. Chữ "chùm" (chùm cam, chùm quả) làm hiện lên cây cam trĩu quả. Trái cam, quả cam rất quý, rất ngọt lành. Chùm quả cam "đung đưa nhè nhẹ" trên cành làm ta liên tưởng đến trái hạnh phúc, do bàn tay con người vun xới, do thiên nhiên ban tặng.
Đoạn văn tả "Quả cam" này cho ta ít nhiều nhã thú vẻ hoa trái vườn quê.