24/02/2018, 11:20

MS194 – Tưởng tượng hai mươi năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường cũ. Hãy viết thư cho một người bạn kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó.

Đề bài: Tưởng tượng hai mươi năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường cũ. Hãy viết thư cho một người bạn kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó. Bài làm Hà Nội ngày 25 tháng 5 năm 2038 Tiến Dũng thân mến ! Từ ngày rời mái trường Trung học Cơ sở, tớ với cậu chưa ...

Đề bài: Tưởng tượng hai mươi năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường cũ. Hãy viết thư cho một người bạn kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó.

Bài làm

Hà Nội ngày 25 tháng 5 năm 2038

Tiến Dũng thân mến !

Từ ngày rời mái trường Trung học Cơ sở, tớ với cậu chưa được gặp nhau. Cậu thì thi ra trường chuyên, còn tớ thì chỉ vào một trường công lập trong thị xã mình nên ít liên lạc từ đó đến giờ. Dạo này cậu và gia đình thế nào rồi ? Vẫn khỏe đó chứ. Thời gian đúng là chẳng đợi người, mới đó mà đã hai mươi năm rồi tớ với cậu ít có cơ hội gặp nhau, do công việc bận rộn nên những lần họp lớp tớ đều không đi được. Nhân cơ hội được cơ quan giao bài phóng sự về “Việc học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh của thanh thiếu niên Quảng Ninh”, tớ ghé qua trường thăm lại trường và làm phóng sự luôn. Sau nhiều năm xa cách, nay được trở lại trường đối với tớ là cả sự may mắn. Cùng với những cảm xúc còn đọng lại, tớ đặt bút viết lên những dòng tâm sự với cậu. . .

Đoạn đường đến trường khi xưa dần được đổi mới rồi đấy Dũng ạ ! Rảo từng bước chân trên con đường thân quen ấy, lòng tớ lại có những cảm xúc bâng khuâng như những ngày đầu mới đi học. Hai hàng cây bên đường rợp bóng xanh mát, xen kẽ đâu đó là tiếng ve kêu râm ran như đặc trưng không thể thiếu của mùa hè. Chân tớ bước nhanh hơn, cái cảm giác quen thuộc của một thời áo trắng hàng ngày háo hức được đên lớp lại ùa về trong tâm trí tớ. Và rồi cuối cùng cũng tới, tớ đứng trước ngôi trường khang trang cùng với chiếc bảng điện tử hiện lên dòng chữ “ Trường Trung học Cơ sở Trần Hưng Đạo”. Tại sao trong tớ lại có nhiều cảm xúc khó nói đến thế này? Cái cảm xúc hồi hộp, tim đập không rõ tiếng như ngày tớ mới chuyển về trường vậy.

Bước vào trường, tớ thấy có chút gì đó lạ lẫm vì chắc có lẽ tớ đã quen với hình ảnh ngôi trường cũ hơn. Dãy nhà Pháp khi xưa chúng mình học giờ đã được thay bằng một dãy nhà ba tầng khang trang hiện đại. Sân trường nơi chúng mình tụ tập chơi đùa, nói chuyện vẫn chẳng thay đổi gì cả. Nhìn xa xa, tớ lại thấy hình ảnh của chúng mình cùng những tiếng cười giòn tan của thời học trò mà ta đã đi qua. Thời điểm này vừa bước vào hè nên bọn trẻ được về nghỉ hè rồi nên trường cũng im ắng lạ thường. Vài bông phương nằm im trong bóng nắng điểm tô cho sân trường khiến lòng tớ bâng khuân xao xuyến. Chợt thấy bóng ai xa xa tiến lại gần, thì ra là thầy Nghiêm. Nay thầy đã là hiệu phó rồi đấy, thế mà thầy vẫn nhận ra tớ mới lạ chứ. Thầy dẫn tớ đi tham quan trường, từng phòng học mới được xây lại. Các phòng học đều được cung cấp các thiết bị thông minh góp phần vào việc dạy và học của giáo viên cũng như học sinh. Cơ sở vật chất, cơ sở hạ tầng của trường mình giờ đây được nâng cấp so với thời ấy nhiều. Sân thể dục thể thao rộng hơn để có thêm diện tích cho lũ trẻ vui chơi được thoải mái. Khu thí nghiệm hóa – sinh được xây lại đẹp hơn và tiên tiến hơn nhưng vẫn đảm bảo an toàn trong mọi tiết học. À, trường mình còn xây thêm cả vườn sinh vật nữa, ở trong đây các loại cây được chăm sóc kĩ lưỡng để phục vụ cho những giờ ngoại khóa của học sinh. Trường mình đang thay đổi nhiều qua 20 năm, tớ còn cảm thấy ghen tỵ với bọn trẻ bây giờ vì thời của chúng mình đâu được như thế. Qủa thực tớ thấy chúng thật may mắn khi được rèn luyện, được học tập dưới mái trường chứa đựng cả một thời tuổi trẻ của chúng ta.

Ngồi nói chuyện hàn huyên với thầy, tớ được biết rằng đa số các thầy cô thời ấy chúng mình học đều đã về nghỉ hưu, một số thầy cô vẫn ở lại trường dạy như cô Thảo dạy Địa. Hầu hết đội ngũ giáo viên của trường mình hiện nay đều là các thầy cô giáo trẻ nhưng đều là những người có kinh nghiệm tốt và rất tận tụy với nghề. Nghe thầy nói sắp tới Văn Dũng cũng về trường mình dạy môn Lí thay cho một cô giáo chuẩn bị nghỉ hưu, nghĩ cũng mừng cho nó, vừa được theo đuổi bộ môn nó thích, vừa được làm việc gần nhà. Ở cạnh thầy, tớ cảm thấy mình như bé lại vậy, trước thầy tớ vẫn chỉ là cô học trò học kém môn Toán ngày nào.Thầy nói:”Khi xưa thầy cứng rắn với em cũng là để em tiến bộ lên thôi, em đừng giận thầy nhé”. Mà tớ cũng có khi nào giận thầy. Phải có như vậy, tớ mới trưởng thành được như ngày hôm nay chứ.Bất giác, kỉ niệm bọn mình cùng nhau gắn bó 4 năm học dưới mái trường này chợt ùa về trong tớ. Hình ảnh đại gia đình 9A như anh em một nhà, đã trải qua cùng nhau bao nhiêu niềm vui nỗi buồn đã khiến tớ không ngăn được dòng nước mắt. Bên này là nơi ngày xưa chơi trốn tìm quên cả giờ vào lớp. Cả khoảng trời bên kia là một ngày trời mưa to cả lớp ở lại đến hơn sáu giờ tối mới về được đến nhà. Nhớ những giờ chào cờ, những buối ngoại khóa, những ngày lễ lớn dưới sân trường đầy ắp tiếng cười rộn vang nhưng cũng không ít giây phút trầm tư sâu lắng. Cậu còn nhớ hôm tổng kết không? Cả lớp đứng dưới mưa, quần áo ướt sũng. Đó cũng chính là cái giây phút tớ cảm thấy lưu luyến đến lạ. Nơi đây dường như đã trở thành cả khoảng trời kí  ức mà tớ chẳng thể nào quên được.  Ngày xưa cứ mong nhanh ra trường, mau mau trở thành người lớn, giờ ra xã hội muốn quay lại cái thời học sinh này cũng chẳng thể nữa rồi. Khoảng thời gian ấy trôi qua sao mà nhanh thế, nhanh đến mức vào một ngày nào đó giữa tháng 6 của năm ấy, tớ chợt nhận ra rằng quãng thời gian cấp 2 của mình đã kết thúc từ bao giờ mà tớ chẳng hay. . .

Sau khi làm phóng sự xong, tớ chào thầy, hẹn thầy lần họp lớp sau tớ nhất định sẽ đi rồi ra về trong lưu luyến. Trở lại trường sau hai chục năm xa cách mà lòng tớ lại có quá nhiều cảm xúc. Cậu biết không, tớ đã để bản thân mình trôi theo guồng quay của xã hội xô bồ để rồi đôi khi tớ chẳng có thời gian để nhớ lại quãng thời gian chúng ta bên nhau. Ngay lúc này, lật lại cuốn album lưu giữ những tấm ảnh hồi cấp hai, tớ lại thấy nhớ các cậu nhiều hơn, nhớ từng gương mặt, từng nụ cười, nhớ những trò nghịch ngợm của các cậu hôm nào. Tớ tự nhắc nhở mình rằng không được cho phép bản thân được quên đi quãng thời gian trong sáng vô tư ấy. Rồi đâu đó trong đầu tớ hiện lên câu nói mà trong sách tớ đã từng đọc qua: “ Thanh xuân như một cơn mưa rào, dù đã bị cảm lạnh vì ngấm mưa những vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa. . .”

Dư âm của buổi thăm trường hôm nay vẫn còn đọng lại trong tớ muốn nói với cậu nhiều hơn nhưng vì thời gian không cho phép. Nhưng tớ tin rằng cậu sẽ có những cảm xúc giống như bây giờ tớ đang có. Cuối thư, tớ chúc cậu cùng gia đình mạnh khỏe,may mắn, công việc luôn luôn thuận lợi.À gửi lời chào của tớ tới vợ và hai nhóc nhà cậu nha. Khi nào có thời gian rảnh hãy cứ gọi cho bọn tớ, chúng mình sẽ đi ôn lại những kỉ niệm, cùng hàn huyên nhé.Mong sớm nhận được thư cậu. Thân ái chào cậu !    

Bạn của cậu

Trần Nguyễn Huyền Chi

Lớp 9A – Trường THCS Trần Hưng Đạo, Quảng Ninh

0