06/02/2018, 10:58

MS191 – Thầy cô – Những người lái đò thầm lặng

Đề bài: Thầy cô – Những người lái đò thầm lặng Bài làm Bắt đầu từ khi lọt lòng, tôi đã cảm nhận được những tình cảm thiêng liêng và cao quý của cha mẹ dành cho tôi. Và cứ thế qua đi, những tình yêu thương ấy đã nuôi nấng tôi lên người. Tôi tưởng rằng ...

Đề bài: Thầy cô – Những người lái đò thầm lặng

Bài làm

Bắt đầu từ khi lọt lòng, tôi đã cảm nhận được những tình cảm thiêng liêng và cao quý của cha mẹ dành cho tôi. Và cứ thế qua đi, những tình yêu thương ấy đã nuôi nấng tôi lên người. Tôi tưởng rằng trong cuộc sống này chỉ có cha mẹ là những người dành cho mình những tình yêu thương cao đẹp nhất. Nhưng không phải như vậy, từ khi chập chững bước vào môi trường học tập, tôi mới hiểu ra rằng: không chỉ có cha mẹ là những người đồng hành cùng tôi trong suốt một quãng đường, mà còn có những người thầy, người cô.

Thầy cô đã dìu dắt chúng tôi từ những năm đầu tiên của quãng đời học sinh. Thầy cô đã chắp cánh cho chúng tôi những ước mơ,hoài bão về một tương lai tươi sáng. Họ đã dành cả một phần của cuộc đời mình để uốn nắn, dìu dắt chúng tôi từng bước đi trên con đường còn bao chông gai phía trước. ã có người nói rằng: "Nghề nhà giáo như một nghề chèo đò,họ phải đưa những con đò đến cập bến bờ bên kia". Có lẽ đúng như vậy. Để làm đúng nghĩa vụ của mình, những "người lái đò" đã phải cố gắng hết sức để giữ làm sao cho con đò của mình được vững chắc. Nhưng có ai biết được rằng,trong suốt chặng đi ấy,họ đã phải vượt qua bao nhiêu những gian nan, vất vả ! Họ đã phải thức khuya, dậy sớm, miệt mài và cặm cụi bên những trang giáo án.

Thầy cô không chỉ hi sinh công sức và thời gian của mình,mà còn dành trọn cả những tình yêu thương và sự bao bọc cho những đứa trẻ thơ ngây còn bỡ ngỡ trước cái xã hội rộng lớn này. Với sự dìu dắt và tình yêu thương của thầy cô đã truyền cho chúng tôi những niềm tin và nghị lực để chúng tôi có đủ sức mạnh chạm lấy những ước mơ và biến chúng thành hiện thực. Thầy cô đã rất tận tụy và dồn tất cả những công sức mà mình có vào bài giảng để làm chúng thêm sinh động và dễ dàng đi sâu vào mỗi tâm trí chúng tôi.

Thời gian cứ thế trôi đi lặng lẽ,chúng tôi thì trưởng thành hơn sau mỗi bài học,sau những buổi lên lớp của các thầy, các cô. "Nhớ những lời giảng bài ân cần của thầy, những giọng hát du dương của cô. Nhớ những bài học làm người… "Một năm qua đi chúng tôi lại phải tạm biệt những người thầy, người cô để bước tiếp sang lớp mới,học thêm những bài học mới. Và mỗi năm cứ đến ngày 20/11, toàn thể học sinh trên khắp đất nước Việt Nam lại nhiệt liệt Chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam. Những nỗi vất vả,nhọc nhằn của những người làm nghề nhà giáo, giờ đây đã được đền đáp bằng những bó hoa, những lời chúc vô cùng hạnh phúc của những người học trò mà mình đã dậy dỗ và bảo ban. Trên khuân mặt lúc bấy giờ của thầy cô luôn rạng rỡ những nụ cười. Họ hạnh phúc không phải vì được đền đáp mà vì được gặp lại những đứa con thân yêu mà họ đã hết lòng yêu thương,dậy dỗ và bảo ban.

Cuộc sống này sẽ dần thay đổi nhưng không bao giờ làm phai mờ đi tình cảm của những đứa học trò dành cho những người thầy, người cô thân yêu của mình.Tình cảm ấy thiêng liêng và cao quý biết nhường nào! Nếu như có một ngày nào đó chúng tôi phải rời khỏi vòng tay yêu thương ấy để bước tiếp con đường của mình,thì chúng tôi sẽ không bao giờ quên công ơn sâu nặng, tình cảm bao la của thầy cô dành cho tất cả chúng tôi.

Cảm ơn! Những người lái đò thầm lặng…

Nguyễn Hương Lan

Lớp 7B –  Trường THCS Trần Phú, Yên Sơn, Tuyên Quang


Từ khóa tìm kiếm:

  • viết văn về những con người thầm lặng
0