Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Văn hay lớp 7
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Văn hay lớp 7 Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Bài làm số 1 của một bạn học sinh giỏi văn tỉnh Kiên Giang Cứ mỗi lần thấy bàng thay lá trong lòng tôi lại bồi hồi, náo nức như trở về ngày đầu tiên tôi cắp sách tới trường ...
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Văn hay lớp 7
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Bài làm số 1 của một bạn học sinh giỏi văn tỉnh Kiên Giang
Cứ mỗi lần thấy bàng thay lá trong lòng tôi lại bồi hồi, náo nức như trở về ngày đầu tiên tôi cắp sách tới trường. Buổi sáng hôm ấy một buổi sáng đầu thu trong xanh và mát mẻ, tôi ngồi sau tấm lưng tần tảo của mẹ, háo hức muốn nhìn thấy trường mới. Cánh cổng sắt của trường đang mở rộng, cánh cửa sẽ chào đón tôi suốt năm năm học nữa. Nhìn các anh chị lớp trên nô đùa, chạy nhảy, tôi bỗng thấy lo lắng, rụt rè không muốn vào trường, trường mới không giống như trường mẫu giáo, to hơn và rộng hơn nhiều khiến tôi thấy mình thật nhỏ bé. Nép sau lưng mẹ, thấy các bạn khác đang chạy vào trường, tôi bỗng òa khóc. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao tôi khóc, vì làm nũng mẹ, vì sợ hay vì tủi thân. mẹ dịu dàng vuốt tóc tôi, bàn tay lam lũ cháy sạm lau nước mắt cho tôi. Đôi mắt tràn đầy yêu thương của mẹ long lanh, mẹ ôm chắt tôi vào lòng, xoa lưng cho tôi,. dỗ tôi nín khóc. Tôi còn nhớ giọng nghẹn ngào của mẹ:
Con của mẹ khóc nhè xấu lắm. Cô giáo xinh xắn sẽ dạy con đọc truyện cổ tích, các bạn sẽ cùng chơi ô ăn quan, xỉa cá mè. Con sẽ được khám phá bao điều hay. Nín khóc đi bé con của mẹ, mẹ đưa con vào lớp, nhé!
Sau đó, có một cô giáo nhìn trông rất hiền dịu, cô mặc áo dài và mái tóc đen tuyền ngang vai, nhìn cô thật là đẹp. Cô nhẹ nhàng đến gần tôi và nói: Để cô dẫn con vào lớp nhé!” Hôm nay là ngày vào lớp 1 đầu tiên của con, con cố gắng học tập nhé” cô nhẹ nhàng nói với tôi., cô đưa tôi vào bàn học của mình, tôi nhìn xung quanh thấy các bạn nhỏ xung quanh mình và tôi không còn sợ sệt nữa. Cô đứng lên chào cả lớp và giới thiệu tên của cô: “Cô là cô Hằng, cô rất vui vì hôm nay được gặp các em, cô sẽ là cô giáo chủ nhiệm của lớp mình, cả lớp mình cùng cồ gắng học tập thật tốt nhé!”, giọng cô nghe ấm áp làm sao?. Một cảm giác vui vẻ tràn đến bên tôi. Tôi không sợ hãi nữa mà thấy mình như chững chạc, lớn hẳn lên vậy. Tôi khoanh tay lên bàn, mở quyển vở và lấy chiếc bút chì chuẩn bị viết bài, láng nghe cô giảng bài.
Hồi ấy còn nhỏ, tôi không hiểu hết lời nói của mẹ, sau này lớn lên tôi mới biết. sau nụ cười khích lệ tôi kia, mẹ cố giấu đi những giọt nước mắt hạnh phục và lo lắng. Ngày khai trường vào lớp một ấy, lúc nào nhìn qua cửa lớp tôi vẫn thấy mẹ đứng đó, truyền can đảm cho tôi. Ngưỡng cửa bước vào thế giới tri thức, có mẹ dẫn dắt tôi, có ánh mắt, có cái ôm và có cả tình thương bao la mẹ dành cho tôi, kỷ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường đầu tiên
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Bài làm số 2
Ngày khai trường vào lớp 6 có một kỉ niệm để lại dấu ấn không thể phái mờ trong tâm trí em. Chuyện là thế này:
Em và Mai nhà ở cùng một phố, cùng học mẫu giáo và tiểu học với nhau. Hai đứa gắn bó như hình với bóng, có cái bánh cũng bẻ làm đôi. Bố mẹ em đều là công chức, thu nhập tuy không cao nhưng ổn định. Còn gia đình Mai hoàn cảnh rất khó khăn. Bố Mai bị tai nạn lao động, nằm bệnh viện đã mấy tháng nay. Một mình mẹ bạn ấy vừa đi làm, vừa chăm sóc chồng con, vất vả vô cùng. Chỉ còn hơn một tuần nữa là đến ngày khai giảng mà Mai vẫn chưa có quần áo mới. Nhìn vẻ buồn rầu phảng phất trong đôi mắt đen tròn của Mai, em hiểu tâm trạng bạn ấy nên rất thương.
Trong khi đó, mẹ đã mua cho em hai bộ đồng phục áo trắng, váy xanh rất đẹp. Em cứ băn khoăn mãi về chuyện có nên tặng Mai một bộ hay không. Cuối cùng, em hỏi ý kiến mẹ, mẹ cười bảo:
– Ôi, con gái mẹ lớn rồi đấy! Biết nghĩ đến bạn như thế là tốt. Mẹ đồng ý! Tháng sau, mẹ sẽ mua lại cho con bộ khác.
Em sung sướng ôm chặt mẹ thay cho lời cảm ơn rồi mang bộ đồng phục sang nhà bạn. Tới gần cửa, em đã nghe thấy tiếng Mai:
– Mẹ đừng mượn tiền mua quần áo mới cho con làm gì. Con mặc bộ đồ cũ này cũng được. Hơi ngắn một chút thôi, không sao đâu mẹ ạ! Mẹ đế tiền mua thuốc cho bố".
Tự dưng, nước mắt em ứa ra cay xót quanh mi. Em ước gì mình có được phép lạ như Tiên ông trong cổ tích để giúp gia đình Mai ra khỏi hoàn cảnh khó khăn, túng thiếu. Cố nén xúc động, em giấu chiếc túi sau lưng rồi cất tiếng chào và bước vào nhà. Bác Xuân hỏi em:
– Hương sang chơi đấy ư? Cháu chuẩn bị cho khai giảng đến đâu rồi?
– Dạ, thưa bác, bố mẹ cháu mua cho cháu đủ cả rồi ạ!
Giọng bác Xuân chợt chùng xuống:
– Tội nghiệp cái Mai nhà bác! Giờ này mà chưa có gì! Thôi, để từ
từ bác mua.
Dứt lời, bác quay quả đi ra, đôi mắt đỏ hoe. Còn Mai, nãy giờ bạn ấy vẫn ngồi im lặng trên chiếc giường cũ với vẻ mặt không vui.
Em đến gần Mai, thì thầm:
– Mai ơi! Cậu nhắm mắt lại đi! Tớ có cái này tặng cậu!
– Gì thế? Ô mai hả? Hay là kẹo cốm?
– Không phải! Hơn thế nhiều! Cho cậu đoán lại đấy!
– Thế thì tớ chịu!
– Thôi được rồi! Nhưng cậu phải hứa là sau khi tớ về cậu mới được giở ra xem nhé!
-ừ!..
Mai nhắm hờ đôi mắt, hàng mi rung rung. Trên môi thoáng một nụ cười.
Dúi vội chiếc túi vào tay Mai, em chạy nhanh ra cửa. Trên đường về, em tự hỏi là không biết thái độ của Mai sẽ ra sao khi thấy bộ đồng phục mới. Ngạc nhiên hay xúc động?! Có thể là cả hai. Em không muốn Mai đem trả lại.
Tối hôm ấy, nhà em có khách. Đó là hai mẹ con Mai. Bác Xuân cầm chiếc túi trên tay, lúng túng nói với mẹ em:
– Sáng nay, cháu Hương có mang sang cho cháu Mai nhà tôi bộ quần áo này nhưng tôi sợ là cháu chưa xin phép bác, nên..
Mẹ em vội đỡ lời:
– Bác và cháu Mai cứ yên tâm! Cháu Hương đã hỏi ý kiến tôi rồi ạ!
Tôi coi cháu Mai cũng như người nhà, xin bác đừng ngại!
– Vậy thì mẹ con tôi xin cảm ơn bác và cháu Hương!
Tiễn mẹ con Mai ra về, em xiết chặt tay người bạn thân thiết của mình và thấy lòng thanh thản, tràn ngập niềm vui. Ngày khai trường năm ấy, em và Mai lại sánh bước bên nhau trên con dường chan hòa nắng sớm.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Bài làm số 3
Thời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Chính vì vậy, những kỉ niệm gắn bó với tuổi thần tiên ấy cũng sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm khảm chúng ta. Và với tôi, mà không, với rất nhiều người nữa, ngày khai trường đầu tiên sẽ là hồi ức tươi đẹp nhất, để lại ấn tượng sâu sắc nhất.
Ngày khai trường đầu tiên của các bạn như thế nào?
Còn với tôi, đó là một buổi sang mùa thu trời trong xanh. Mẹ gọi tôi dậy từ sáng sớm, rồi lại tất bật chuẩn bị cho tôi; nào quần áo đồng phục, sách vở, rồi nấu ăn sang cho cả nhà. Nhì mẹ bận rộn như vậy, tôi thầm tự nhủminhf phải vệ sinh thật nhanh chóng để mẹ không phải nhắc nhở. Ấy vậy mà cứ một lúc mẹ lại giục tôi “Quỳnh ơi nhanh lên nào không lại muộn giờ mất!” Lúc ấy, tôi nghĩ thầm, chắc khai trường sẽ có rất nhiều chú công an, nếu mình đi muộn, mẹ sợ mình sẽ bị các chú ấy bắt nên phải luôn mồm thúc tôi như vậy. Thế nên tôi quáng quàng cả lên, ăn vội mấy miếng cơm rang và lúc này, người giục mẹ tôi chở đi khai giảng sớm lại chính là tôi. Mẹ cười đôn hậu và dịu dàng nói “Cứ từ từ thôi con ạ, còn sớm mà, ăn cho no đã” Rồi tới lượt bố tôi chậm rãi nói “Hôm nay con đã là học sinh lớp một rồi, phải ngoan và biết nghe lời mọi người hơn nữa, không còn nhõng nhẽo, làm nũng bố mẹ như các em bé nữa nghe chưa! Trong lớp con phải cố gắng nghe cô giáo giảng bài, cố gắng tập đọc, tập viết, dành được nhiều điểm 10, con có hứa với bố không?” Tôi lí nhí đáp: “Dạ, có ạ!” Tôi chào bố và ra sân lên xe, mẹ chở tới trường. Con đường hôm nay thật đông đúc và nhôn nhịp, tôi nghe mẹ bảo, hôm nay, các bạn, các anh các chị cũng đi khai giảng như tôi. Tôi thích thú và tò mò về ngôi trường mới, không còn sợ chú công an như lúc ở nhà nữa. Tới rồi! Ngôi trường mới của tôi. Ôi! Đẹp quá! Tôi thốt lêntrong niềm sung sướng. Ngôi trường rộng rãivaf khang trang, trong sân trường có cả một hồ nước trong vắt và vườn câyvowis đủ các lời hoa. Đến chỗ nào tôi cũng chỉ cho mẹ những phát hiện mới của mình.
Tới sân trường, tôi được mẹ dẫn vào hàng của lớp1A2. Chúng tôi, những cô bé, cậu bé học trò lớp 1bước vào lễ chào cờ đầu tiên. Tôi thắc mắc không hiếuao trên cổ của các anh chị lớp lớn, ai cũng đều đeo chiếc khăn mầu đỏ. Về sau tôi được mẹ giải thích, nếu tôi cố gắnghocj tập và đạt kết quả cao sẽ được kết nạp làm đội viên đội thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh và cũng sẽ được đeo khăn quàng đỏnhuw các anh chị ấy. Sauk hi kết thúc nghi lễ chào cờ, cô hiệu trưởng lên nhắc nhở và căn dặn hopcj sinhnhieemj vụ năm học mới. Khi cô đánh những tiếng trống đầu tiên, cũng là lúc từng chùm bóng bay sặc sỡ được thả lên trời. Buổi lễ kết thúc và chúng tôi trở về lớp. Bất chợt, tôi nhận ra…mẹ, mẹ đâu rồi! Tôi hoảng hốt đảo mắt khắp sân trường, vẫn không thấy mẹ đâu. Tôi òa lên khóc nức nở. Bỗng tôi nhận thấy có một bàn tay đặt lên vai mình, sau đó là giọng nói nhẹ nhàng “Em bé ở lớp nào? Sao đứng ở đây khóc mà không vào lớp đi?” Tôi ngước mắt lên, một chi lớn tuổi hơn tôi, dáng cao gầy, tóc thắt hai bên. Tôi vừa nói, giọng nói nghen ngào trong tiếng khóc “Em…em học lớp 1A2. Em chẳng thấy mẹ ở đâu cả hu …hu…” Chị phì cười rồi nói: “Em bé ngốc, chắc mẹ em về rồi, em vào lớp đi, khi nào học song thì mẹ sẽ tới đón” Tôi ngây thơ hỏi chị: “Chị ơi, thế lúc nào học song hả chị? Em nghe chị hàng xóm bảo phải học 12 năm cơ, thế lúc nào em lớn em lớn em mới được gặp mẹ à chị? À chị ơi, em không biết lớp 1A2 ” “Không phải đâu em à, em học từ bây giờ đến buổi trưa, mẹ sẽ đến đón”, vừa nói chị vừa dẫn tôi tới một phòng học “Đây là lớp 1A2, em cố gắng học tập tốt nhé! Thôi chào em. Chị cũng phải về lớp đây!” Nói rồi chi chạy đi, thoắt cái đã không còn thấy chị đâu nữa. Mãi về sau này tôi mới phát hiện, mình chưa hỏi tên, nhưng cái hình ảnhcao gầy và mái tóc thắt bím hai bên của chị đã để lại ấn tượng không bao giờ quên trong tôi.
Tôi bước vào lớp, một cảm giác thật khó tả: Lạ lẫm, bỡ ngỡ và đôi chút lo sợ. Cô giaosawps xếp chỗ ngồicho chúng tôi thật nhanh chóng. Chỉ đến khi đã yên vị trong chỗ ngồi mới, tôi mới có dịp quan sát lớp học, cô giáo và những người bạn mới. Cảm giác xa lạ biến đi đâu mất, cô giáo nhắc chúng tôilaays sách vở viết bài tập viết đầu tiên. Không gian trở nên vắng lặng. Sân trường vừa đông đúc, nhôn nhịp là thế, giờ đã không còn một bóng người. Giờ đây, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng lích chích của vài chú chim non và tiếng đọc bài của cô giáo…
“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay tới trường, em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương…Ngày đầu như thế đó, cô giáo như mẹ hiền,…” Ngày đầu tiên ấy trôi qua, nhưng những cảm xúc sẽ không bao giờ mờ phai, và với tôi, cái ngày ấy như chỉ mới là ngày hôm qua mà thôi, những vui, buồn, hạnh phúc, thích thú, bỡ ngỡ, lo sợ trong ngày đầu tới lớp là những dư âm tới tận mai sau.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Bài làm số 4
“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu thương,…” Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị vào lớp một. Khi tôi ngân nga bài hát này thì lòng tôi lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học.
Nhớ lại lúc ấy, cái thuở tôi còn bé xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiếu học rộng thênh thang. Khi mới vừa bước chân vào trường thì tôi nắm lấy tay mẹ tôi thật chặt chứ không như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gi. Có lẽ vì tôi đã quá quen với từng con hèm nhỏ ở nhà tôi nên tôi chẳng sợ gì cả, tôi chạy bỏ mẹ lại thật xa. Vậy mà lúc ấy tôi lại chẳng dám rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ học bắt đầu, cồng trường đóng lại, tôi bơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn có mẹ không. Tôi như ở một thế giới hoàn toàn khác khi tôi vừa chia tay mẹ. Lúc đó tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ mà khóc. Và rồi, cô đến bên tôi, cô nắm lấy tay tôi và cô nói ràng: “Đừng sợ, có cô đây” Tôi nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, che chở, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi. Tôi lúc ấy không còn đi chơi như ngày trước nữa mà tôi đã đi học.
Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì khi có cô bên cạnh tôi. Cô đã chỉ tôi cách cầm bút, tập cho tôi viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về đã đến. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. Cô cũng về nhà, chỉ còn lại một mình tôi – cậu học trò lớp một cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc rất to rồi đột nhiên có ai đó khẽ đặt tay lên vai tôi và nói: “Mình về nhà thôi con”, lúc đó tôi mới nhận ra là mẹ đã ở bên tôi.
Ôi! Sao tôi thương đến thế, sao tôi nhớ đến thế. Cái ngày đầu tiên đi học của tôi. Cái ngày mà tôi có nhiều ki niệm nhất trong tuổi thơ của mình.
Hồng Loan tổng hợp
Bài viết liên quan
- Tả khuôn mặt mẹ – Văn hay lớp 6
- Nghị luận xã hội về biển Đông – Văn hay lớp 12
- Tả thầy hiệu trưởng trường em – Văn hay lớp 6
- Tả thầy giáo đang giảng bài – Văn hay lớp 6
- Giải bài tập Tiếng Anh lớp 11 mới Unit 5: Being part of Asean
- Tả người thầy giáo mà em yêu quý – Văn hay lớp 6
- Kể chuyện tưởng tượng về Cô Tấm – Văn hay lớp 6
- Dựa theo bài tập đọc Thư gửi bà, em viết một bức thư cho người thân – Văn hay lớp 3