Kể về tâm sự của một cuốn sách bị bỏ quên – Văn mẫu lớp 7
Kể về tâm sự của một cuốn sách bị bỏ quên – Văn mẫu lớp 7 5 (100%) 1 vote Kể về tâm sự của một cuốn sách bị bỏ quên – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Thái Nguyên Đêm hè êm ả, gió nam lồng lộng thổi. Tiếng côn trùng rả rích ngoài vườn. Theo nhịp võng đều đều kẽo kẹt, em lơ ...
Kể về tâm sự của một cuốn sách bị bỏ quên – Văn mẫu lớp 7 5 (100%) 1 vote Kể về tâm sự của một cuốn sách bị bỏ quên – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Thái Nguyên Đêm hè êm ả, gió nam lồng lộng thổi. Tiếng côn trùng rả rích ngoài vườn. Theo nhịp võng đều đều kẽo kẹt, em lơ mơ ngủ. Bỗng em nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ, văng vẳng đâu ...
Kể về tâm sự của một cuốn sách bị bỏ quên – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Thái Nguyên
Đêm hè êm ả, gió nam lồng lộng thổi. Tiếng côn trùng rả rích ngoài vườn. Theo nhịp võng đều đều kẽo kẹt, em lơ mơ ngủ. Bỗng em nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ, văng vẳng đâu đây. Em đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm và phát hiện ra cuốn Tiếng Việt 6 trên bàn đang thổn thức.
Em liền rời khỏi võng, tới bên bàn và nâng cuốn sách lên, dịu dàng hỏi:
– Làm sao em khóc? Có chuyện gì buồn nói cho chị nghe đi! Chị có thể giúp gì em chăng?
Nước mắt rưng rưng, cuốn sách ngập ngừng kể:
– Tôi buồn lắm chị ơi! Chị xem này, bìa của tôi rách hết cả, gáy thì bị rán nhấm lem nhem. Lũ chuột vấy bẩn lên người tôi… thật là hôi hám và khó chịu. Tôi bị rơi xuống gầm tủ bao lấu nay mà chị chẳng biết. May mà bà quét dọn và cứu tôi sáng nay. Nếu không thì… tôi đâu có được gặp lại chị…
Em chợt nhớ ra cách đây không lâu, sau khi thi xong, em vứt mấy cuốn sách lên nóc tủ, trong đó có cuốn Tiếng Việt 6 này. Chắc là do quá tay nên nó bị rơi xuống đất. Từ hôm ấy, em không quan tâm đến chuyện đó nữa mà thanh thản hưởng những ngày hè vui vẻ.
Cuốn sách tiếp tục than thở:
– Chị hãy nhìn lại tôi một chút mà xem! Bên ngoài thì xơ xác, bẩn thỉu, bên trong cũng thảm hại không kém. Trang nào cũng bị quăn góc và gạch xóa lưng tung. Thật chẳng ra làm sao cả. Nhớ ngày nào, tôi cùng các bạn sách giáo khoa về trường chị với bao sung sướng và hi vọng. Chúng tôi mong sao sẽ giúp ích cho các anh chị trên con đường học tập. Về với chị Hiền, tôi vui lắm vì được chị giữ gìn, nâng niu. Chị ấy mặc cho tôi chiếc áo làm bằng tờ họa báo thật đẹp. Tôi cùng các bạn được dán nhãn cẩn thận và xếp ngay ngắn trên giá sách. Mỗi khi cần đến, chị Hiền nhẹ nhàng lật giở từng trang. Dùng xong, chị lại cất chúng tôi vào chỗ cũ. Nhờ thế mà sau một năm học, chúng tôi vẫn sạch đạp như mới. Cuối năm, chị Hiền đạt danh hiêu Học sinh xuất sắc. Chúng tôi rất tự hào về người chủ nhỏ của mình và cùng chia vui với chị ấy. Chị Hiền được nghỉ hè và chúng tôi cũng được nghỉ ngơi sau một năm học vất vả.
Rồi năm học mới bắt đầu. Tôi cùng các bạn về với chị – cô chủ mới. Tôi đã sát cánh bên chị suốt năm học vừa qua. Chị cũng học giỏi như chị Hiền và chúng tôi cũng được thơm lây. Có điều tính chị không ngăn nắp lắm. Chị hay bỏ chúng tôi vũng vãi khắp nơi. Lúc cần lại cuống lên tìm. Có lúc chị vứt tôi xuống bàn mạnh đến nỗi tôi đau nhức cả mình mẩy. Sau khi thi được vài ngày, chị quẳng chúng tôi lên nóc tủ và tôi đã rơi xuống gầm tủ tối om om. Chẳng ai để ý đến xó xỉnh ấy nên tôi đành cam chịu đau khổ. Một mình tôi chống chọi với lũ gián, lũ chuột bẩn thỉu và không khí ẩm mốc. Tôi những tưởng đã thành mồi ngon cho lũ mối nhưng may sao, bà đã nhặt tôi lên, phủi bụi sạch sẽ rồi đặt lên bàn. Thế mà chị chẳng hay biết tí gì!
Giọng kể của cuốn sách có pha chút giận hơn, trách móc. Trách là đứng lắm. Tất cả là tại em, tại cái tính không cẩn thận của em. Em đã không có ý thức giữ gìn sách vở.
Em ân hận thật sự và chân thành nói:
– Chị thật có lỗi với sách! Chị sẽ sửa sang lại cho sách tươm tất để còn giúp ích cho các bạn học sinh khác. Chị hứa từ nay trở đi sẽ giữ gìn sách vở cẩn thận.
Kể về tâm sự của một cuốn sách bị bỏ quên – Bài làm 2
Xin chào các bạn! tôi là một trong những người bạn của cậu chủ Ben. Tôi chính là cuốn sách “truyện cổ tích”- cuốn sách mà trước kia cậu chủ yêu thích nhất. Thế nhưng giờ đây, cậu chủ không còn cần tới tôi để đi ngủ nữa. Đã lâu rồi nhưng tôi vẫn nằm gọn trong giá sách mà không thể ra ngoài, chỉ có thể chờ cho tới khi nào cậu chủ Ben nhớ ra tôi mà thôi.
Năm nay tôi đã được 3 tuổi rồi đó. Nhớ những ngày đầu tiên khi biết về những gì xảy ra xung quanh mình, tôi cảm thấy mọi thứ thật là tò mò và thích thú. Lúc đó tôi chỉ là một cuốn sách cổ tích nhỏ nằm trên giá nhìn mọi người qua lại. Có lẽ vì tôi ở trong góc cho nên khi các bạn của tôi được đem đi bán hết thì tôi vẫn nằm ở trên giá sách. Cho tới một ngày khi cậu Ben tới bên tôi và đem tôi ra từ góc trong cùng, tôi cảm thấy thật là hạnh phúc. Ngày ngày, nhiệm vụ của tôi đó là kể cho cậu nghe những câu chuyện cổ tích mà tôi biết giúp cho cậu chủ được ngủ ngon và mơ về những giấc mơ đẹp.
Chính bởi vì thế nên những ngày đầu tiên cậu yêu tôi lắm. Thế nhưng gần một năm trở lại đây, cậu không còn đọc truyện trước khi đi ngủ nữa nên tôi cũng không còn được cùng câu nằm trên gối và kể cho cậu nghe những câu chuyện của mình nữa. Giờ đây tôi chỉ có thể nằm ở đây và chờ cậu tới. Quanh tôi cũng là rất nhiều những bạn sách vở đã được cậu chủ dùng qua rồi. Có lẽ chúng tôi sắp được chuyển xuống nhà kho vì chúng tôi đều đã quá giá và không thể ở bên cạnh cậu chủ được nữa. Chúng tôi thường kể cho nhau nghe những câu chuyện về cậu, về tuổi thơ của cậu và những thói quen khi còn nhỏ của cậu. tất cả chúng tôi, ai cũng mong cậu sẽ có thể học thật giỏi và có nhiều những cố gắng hơn nữa. Nhưng dù thế nào chúng tôi ai ai cũng muốn cậu có một lần nhớ tới tất cả chúng tôi- những người đã từng có những khoảng thời gian ở bên cạnh cậu khi cậu còn nhỏ.
Dù thời gian đã qua mau, nhưng những kỉ niệm của tôi cùng cậu chủ vẫn không thể quên được. Nó luôn in đậm trong lòng tôi. Ngày qua ngày, lớp bụi trên người tôi ngày một dày nhưng có lẽ lúc này, cậu chủ cần chính là nhưng bài học của những cuốn sách giáo khoa, những tôi vẫn luôn tin rằng những câu chuyện của tôi sẽ mãi ở trong lòng của cậu chủ bởi đó chính là những câu chuyện đã nuôi dưỡng tâm hồn của cậu chủ.
Kể về tâm sự của một cuốn sách bị bỏ quên – Bài làm 3
Tôi tên là Ngữ Văn tập một, đã lâu lắm rồi không thấy ai tìm đến tôi nên tôi cứ mãi ở cái xó cặp thế này. Hàng ngày, tôi vẫn cùng cậu chủ đi đến lớp, nhưng cậu chủ chẳng bao giờ giở tôi ra cả mà cứ coi như tôi không có ở trong cặp vậy. Ngày nào đi học về, cậu chủ của tôi cũng vứt cặp sách ném lên giường xong đi chơi đá bóng cùng bạn. Tôi buồn lắm.
Có lúc tôi còn khóc nữa. Chẳng bù cho anh Toán, anh ấy được cậu chủ bọc cẩn thận, ngày nào cũng đem ra làm bài tập. Cũng chẳng bù cho anh Vật Lý, cậu chủ thích trò đu quay nên hay đọc Vật Lý lắm. Cậu chủ giỏi môn tự nhiên nên vậy mà. Có lần tôi tức vì bị bỏ xó tôi còn cãi nhau với anh bút bi, sao anh ấy ích kỷ không cho tôi chút mực, anh ấy cứ tô tô vẽ vẽ lên vở mà lại không viết lên tôi dòng nào, một dòng anh ấy cũng không cho, tôi lại hỏi sang anh bút chì, anh ấy bảo anh ấy chỉ để vẽ thôi chứ không dùng viết vào sách.
Thật may hôm nay có bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân tới thăm trường cậu chủ tôi học. Mọi người cứ thắc mắc và chê cười môn văn là môn học thuộc chỉ dành cho con gái thôi. Tôi buồn lắm, đồng chí bộ trưởng ân cần bảo: Học ngữ văn là để hiểu về cuộc sống con người, hiểu về quê hương đất nước, từ đó tôn vinh các giá trị dân tộc, giá trị con người, học ngữ văn là để hiểu tiếng mẹ đẻ, giúp nhân dân đoàn kết bảo vệ đất nước suốt bề dầy bốn ngàn năm lịch sử… không những thế môn ngữ văn còn bồi dưỡng cho tình cảm con người, giúp con người yêu thương nhau không chỉ trong biên giới quốc gia mà còn là khắp năm châu bốn biển toàn nhân loại.
Có lẽ nhờ vậy mà cậu chủ đã lục cặp tìm tôi. Tôi thật vui vì cậu chủ đã bọc cho tôi bằng một tớ báo mới cứng, dán nhãn hẳn hoi, trên đó còn ghi tiên học lễ hậu học văn. Giờ đây tôi lúc nào cũng trong cặp cậu chủ, ngày nào cũng trên bàn cậu chủ, thật là vui!
Kể về tâm sự của một cuốn sách bị bỏ quên – Bài làm 4
Đang lơ mơ trong giấc ngủ trưa hè, tôi nghe thấy tiếng khóc thút thít từ đâu vọng lại. Nhìn đi ngó lại không biết tiếng khóc ở đâu, tôi chợt nhận ra đó là tiếng khóc của một em sách giáo khoa lớp 5 đã bị bỏ quên trong tủ.
Tôi cầm sách lên và dịu dàng hỏi:
– Làm sao em khóc?
Sách ngập ngừng kể với tiếng nấc vẫn còn:
– Em buồn chán lắm chị ơi! Chị xem này, bìa của em rách cả rồi, gáy chẳng còn, góc quăn lại và còn bị gián nhấm lem nhem, em thấy hôi hám, khó chịu lắm.
Tôi còn chưa nhớ ra được cuốn sách tôi bỏ quên từ lúc nào thì nó lại tiếp tục kể:
– Cùng họ hàng nhà sách với em, nhưng sách lớp 6 thật sung sướng, được các chị nâng niu, bọc bìa đẹp, dán nhãn tên đầy đủ, rồi lại được ở ngay ngắn trên kệ sách, có rèm che cẩn thận. Thỉnh thoảng được các chị giở ra xem, trang sách mới tinh, trắng phau phau trông thật thích. Còn em, các chị đã quẳng vào gầm tủ, bụi bám bẩn người, lại suốt ngày làm bạn với lũ gián, chị chẳng còn quí em nữa rồi. Hãy cất em cẩn thận để các bạn khác dùng chứ. Em giúp mọi người học được nhữn kiến thức bổ ích, nhưng mọi người dùng xong là cho em thành phế liệu, không trân trọng gì em nữa.
Nghe lời than trách của sách, tôi thấy xấu hổ vô cùng. Sách như người bạn thân thiết của ta, sách luôn đồng hành cùng ta đến trường, chia sẻ cho ta những kiến thức hay và bổ ích. Sách làm bạn cùng ta khi ta vui, sách chia sẻ nỗi buồn khi ta gặp chuyện buồn. Thế mà có rất nhiều người giống tôi đã không trân trọng và nâng niu sách. Suy nghĩ một hồi, tôi tự nhủ với sách rằng, tôi sẽ giũ gìn sách cẩn thận, sẽ chăm chỉ học bài hơn, sẽ luôn mang sách đi theo bên mình. Cuốn sách có ý nghĩa vô cùng đối với tuổi học trò, vì vậy chúng ta hãy coi chúng như những người bạn tri kỉ của mình.