Cảm xúc về một con vật nuôi của nhà em – Văn mẫu lớp 7
Đánh giá bài viết Cảm xúc về một con vật nuôi của nhà em – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Thái Bình Hôm nay cô giáo ra đề làm văn. Cô yêu cầu tôi kể về kỉ niệm với một con vật nuôi mà tôi từng thân thiết. Không một chút đắn đo, tôi cầm bút kể về chú chó " Lúc", một con ...
Đánh giá bài viết Cảm xúc về một con vật nuôi của nhà em – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Thái Bình Hôm nay cô giáo ra đề làm văn. Cô yêu cầu tôi kể về kỉ niệm với một con vật nuôi mà tôi từng thân thiết. Không một chút đắn đo, tôi cầm bút kể về chú chó " Lúc", một con chó mà gia đình tôi ai cũng coi như một người thân. ...
Cảm xúc về một con vật nuôi của nhà em – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Thái Bình
Hôm nay cô giáo ra đề làm văn. Cô yêu cầu tôi kể về kỉ niệm với một con vật nuôi mà tôi từng thân thiết. Không một chút đắn đo, tôi cầm bút kể về chú chó " Lúc", một con chó mà gia đình tôi ai cũng coi như một người thân.
" Lúc" là cách tôi gọi tắt tên của nó. Thật ra tên đầy đủ của nó là" Lucky". Ba tôi đặt cho nó cái tên đó vì ông tin vào câu dân gian truyền miệng: " Mèo vào nhà thì khó, chó vào nhà thì sang". Số là thế này, một hôm, khi đứng trông hàng, anh Hải, người giúp việc cho ba tôi, thấy một con chó ngơ ngác chạy qua, vẻ mặt thất thần hỏang hốt. Anh bèn huýt gió gọi nó đứng lại. Ai ngờ nó vào nhà thật và nằm im phủ phục trước thềm. Anh lấy cơm cho nó ăn rồi vỗ về bảo nó nằm im đợi chủ đến tìm.Không ngờ, một ngày, rồi hai ngày ….trôi qua mà chẳng ai đi tìm nó cả. Thế là gia đình tôi nuôi luôn từ đó.
Phải nói Lucky không phải là chó quý mà chỉ là một con chó đẹp vậy thôi. Nó là chó Việt 100%. Có lẽ chủ trước nuôi nó để thịt hay sao đó nên khi về nhà tôi nó đã bị thiến rồi. Do vậy nó mập tròn ú ụ. Cân dễ phải 20 kg ( Lần chích ngừa cho nó tôi đã có cân). Lông lại vàng óng ả nữa trông rất đáng yêu. Chỉ có điều cái mõm dài và hàm răng nhe ra nhọn hoắt trông rất đáng sợ. Ấy thế nhưng Lúc lại rất hiền. Ai vuốt cũng được và gặp ai cu cậu cũng mừng. Anh Hải thường trêu nó là chó" hữu nghị" và không tin tưởng chút nào vào việc giữ nhà của nó.
Lúc đầu tôi cũng coi thường nó. Hay nói đúng hơn là tôi không ghét cũng không thương. Nhưng rồi nhiều chuyện xảy ra khiến tôi phải đổi thay thái độ. Đó là mỗi khi tôi đi học về, nó nằm trước cửa, đợi tôi từ xa. Và khi tôi chưa thấy nó là nó đã nhìn thấy tôi rồi. Nó chạy xồ ra mừng tôi tíu tít. Lúc đó cái đuôi của nó cứ gọi là ngoáy tít, hai chân trước chồm lên như thể muốn ôm chòang lấy tôi. Miệng thì khẽ kêu lên sung sướng. Đã thế ánh mắt lại đầy biểu cảm thiết tha, bảo sao tôi không cảm động. Cứ thế ngày lại qua ngày, tôi mến nó lúc nào không hay.
Càng mến Lucky hơn khi một ngày kia nó lập công bắt chuột! Bạn có tin không khi chó mà biết bắt chuột như mèo. Nhưng là sự thật đấy. Số là cửa hàng nhà tôi đồ đạc rất nhiều nên lũ chuột thường hay ẩn nấp. Má lại ghét mèo nên không chịu nuôi. Thế là lũ chuột hòanh hành dữ dội. Một bữa nọ , Lúc đang nằm lim dim thìnghe tiếng rục rịch của lũ chuột đuổi nhau sau tủ kệ. Lúc vểnh tai lên, hai chân trước duỗi dài nghe ngóng…Thế rồi một anh " Tí" rửng mỡ chạy xẹt qua. Không chần chừ, Lúc vươn mình chồm tới. Anh " Tí" chới với bị Lúc ngoạm liền. Lúc cắn chặt , lắc lắc đầu ra chiều hí hửng đem lại khoe với ba tôi. Ba cầm xác chuột liệng vào thùng rác rồi khen Lúc giỏi, Lúc tài. Từ đó được khuyến khích, Lúc càng ra tay diệt chuột và lập thêm nhiều chiến công hơn nữa. Mẹ tôi vì thế càng yêu Lúc hơn.
Thấm thoắt vậy mà Lúc đã ở với gia đình tôi được7 năm rồi. Biết bao kỉ niệm buồn vui của gia đình mà có Lúc cùng chia sẻ. Thậm chí anh Hai tôi đi học xa nhà mất những bốn năm mà khi về Lúc vẫn mừng, vẫn nhớ. Do vậy cả nhà tôi ai cũng yêu quý Lúc. Ba tôi thường nói với chúng tôi rằng nó không còn là một con chó nữa mà là một thành viên thân thiết của gia đình. Với tôi, tôi không thể tưởng tượng một ngày nào đó khi đi học về mà không thấy nó ra mừng. Nếu nó bị " bắt cóc" …eo ôi, tôi chết mất. Do vậy tôi chỉ cầu trời cho nó được sống mãi với gia đình tôi. Tôi sẽ chăm sóc nó như thể đó là em út của tôi vậy
Cảm xúc về một con vật nuôi của nhà em – Bài làm 2
Ò ó o o…Đó là tiếng gáy của chú gà trống nhà tôi. Chú như người bạn đang gọi tôi dậy sớm học bài và cùng chú thưởng thức buổi bình minh.
Tiếng gáy của chú lúc lảnh lót, trong trẻo, lúc rộn rã, rành rọt như một điệu đàn sôi động trong buổi mai hồng. Tiếng đàn ấy tựa hồ muốn các bạn gần xa đâu đó lắng nghe, muốn xua tan màn đêm u tối còn phảng phất, muốn mọi thứ bừng tỉnh dậy sau một giấc ngủ say nồng. Rồi điệu đàn ấy dồn dập hơn như thúc giục mọi người thức giấc. Tôi đã thức dậy theo tiếng gọi của âm vang bình minh – tiếng gọi của bạn gà trống đáng yêu.
Tôi đã có lần quan sát chú thật lâu, thật kĩ. Chú thật đẹp mã! Một buổi sáng, chú đứng trước thềm trông oai vệ như một dũng sỹ của họ nhà gà. Chú đi chững chạc, thỉnh thoảng đứng lại cất thêm vài tiếng gáy. Lúc ấy chú dồn hơi đầy ngực, ngửa mặt lên cao và gập người trông thật giống người nghệ sỹ thổi kèn đồng. Tiếng gáy của chú đã để lại trong tôi một cái gì sâu thẳm, giống như nhịp đập của thời gian và cũng giống như lời nhắn gọi con người bắt tay vào nhiệm vụ mới đang chờ. Bởi thế, tôi rất thích làm bạn với chú, thích vuốt ve bộ lông mịn màng của chú. Nghe tiếng tôi gọi mỗi sáng, chú nhảy thình thịch, mang theo ánh ban mai trên bộ lông sặc sỡ. Đôi mắt chú long lanh như hai hạt cườm, có lúc sáng rực lên, lấp lánh; cũng có lúc, chú thấp thỏm đợi chờ…Rồi có những lúc chú quanh quẩn bên chân tôi. Cái mào đỏ lắc lư, cái miệng hé mở như muốn tâm sự cùng tôi, muốn nói với tôi những điều thầm kín tự đáy lòng. Tôi vội vàng cho chú nắm thóc. Chú tục tục như muốn nói lời cảm ơn người chủ nhỏ. Có lẽ chú cũng sống rất tình cảm với đồng bọn nên thường có lũ gà mái bên cạnh. Bới được con giun, chú tục tục gọi lũ gà mái đến xơi. Các chị gà mái vừa ăn vừa thì thầm bàn chuyện đẻ trứng trong ngày. Chú gà trống đáng yêu chỉ biết liếc mắt nhìn như nghe ngóng, có lúc chú vỗ đồm độp đôi cánh như muốn động viên các bạn gà mái hãy chăm chỉ đẻ trứng, nuôi con.
Khi tạm rời mảnh sân nhỏ thân quen, chú còn tục tục mấy tiếng vui tai rổi nhảy phốc lên cành cây gáy vang. Chú thật vui khi mọi vật và con người bắt tay vào việc. Chú hớn hở cùng họ hàng nhà gà đi kiếm mồi, tìm những con giun đang ẩn nấp trong lòng đất, tìm những con sâu đang chui dưới luống rau. Chú cùng các bạn làm việc, hoạt động. Tuy bận rộn như thế nhưng chú không quên công việc báo giờ giấc của mình.
Tiếng gáy của chú là hiệu lệnh hoạt động cho con người. Nhờ có chú mà tôi học bài đúng giờ giấc, nghỉ ngơi hợp lý. Tiếng gáy của chú như lời nhắn gọi tôi không quên nhiệm vụ học tập, không để thời gian trôi đi vô vị, hãy làm nhiều điều có ích trong cuộc sống. Đúng như lời thơ Bế Kiến Quốc đã viết:
Ngày hôm qua ở lại.
Trong vở hồng của con
Con học hành chăm chỉ.
Là ngày qua vẫn còn.
Cảm nghĩ về một con vật nuôi của nhà em – Bài làm 3
Đầu xuân năm nay, ở hội thi nuôi trâu bò béo khỏe của làng, con trâu tơ nhà em đã giành được giải nhất. Em vui mừng và hãnh diện vì bao công lao vất vả chăm sóc nó nay đã được đáp đền xứng đáng.
Cách đây hai năm, bố em lặn lội sang tận Phú Thọ để tìm mua một con nghé tốt. Em còn nhớ hôm bố dẫn nghé về, cả xóm kéo đến xem, nhiều người trầm trồ khen con nghé đẹp. Bố tươi cười bảo em : "Bố giao nó cho con đấy ! Con có thích không ?". Em nhảy cẳng lên mừng rỡ. Thế là từ nay, em đã có thêm một người bạn mới.
Nghé con dễ thương vô cùng ! Trên đầu, cặp sừng non mới nhú. Đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh. Thân hình nó mập mạp, cân đối, bốn chân vững chãi, cái đuôi ngắn phe phẩy đuổi ruồi. Giữa đám đông ồn ào, ý chừng cu cậu sợ nên cứ hốt hoảng kêu : "Nghé ọ ! Nghé ọ… ọ… ọ !". Em đỡ lấy sợi thừng từ tay bố, dắt nghé vào chiếc chuồng mới ở góc vườn. Trên nền đất nện, em đã rải một lượt rơm. Bó cỏ tươi non và máng nước sạch đặt ngay cạnh cửa.
Đêm ấy lạ chuồng, nghé con không ngủ được. Nó bồn chồn giậm chân gõ móng rồi lạ cất tiếng gọi mẹ. Em vuốt ve cổ nghé rồi thì thầm vào tai nó: "Anh biết là em đang nhớ mẹ ! Ngoan nào ! Ăn no ngủ kĩ rồi sáng mai anh cho em ra đồng chơi nhé !". Chẳng biết là nghé có hiểu gì không nhưng sau đó nó cúi xuống ngoạm một nắm cỏ tươi, lặng lẽ nhai. Nhìn nó, tự dưng trong lòng em dâng lên một tình thương mến lạ lùng !
Sáng sớm hôm sau, em dắt nghé ra đồng. Dưới làn mưa xuân bay lất phất, cỏ hai bện vệ đường xanh mướt, lún phún như mạ non. Không gian trong lành, thoang thoảng mùi hương man mác của đồng quê. Nghé con tung tăng gặm cỏ, chốc chốc lại chạy quẳng lên vài bước.
Xuân qua, hè đến. Chiều chiều, em dắt nghé ra triền sông gần nhà cho nghé tắm. Nghé ngâm mình trong làn nước mát, chỉ hở cái đầu. Em lấy nắm rơm kì cọ cho nghé thật sạch. Nghé giỡn chán ghê, em dắt nó lên bờ. Cu cậu rùng mình vẩy nước, hai lỗ mũi đen ướt thở phì phì, ra vẻ thích thú và khoan khoái lắm.
Thấm thoắt hai năm đã trôi qua, nghé con đã lớn thành chú trâu tơ to khỏe. Cặp sừng cong vút, đầu lớn, trán gồ, tai to, mắt sáng. Các bắp thịt ở lưng, ở vai nổi lên săn chắc dưới làn da đen bóng.
Trâu tơ khỏe và biết nghe lời chủ. Nó đỡ đần cho gia đình em rất nhiều trong công việc nhà nông. Em rất thích được nằm ngửa trên cái lưng rộng như cánh phản của chú trâu tơ, ung dung hóng mát vào những chiều hè lồng lộng gió nồm nam ; tha hồ ngắm những đám mây đủ hình dạng đang lãng đãng bay về phía trời xa. Chú trâu tơ thong dong gặm cỏ. Mùi cỏ gấu, cỏ mật hăng hăng thơm ngọt hòa cùng hương lúa trổ đòng… tạo nên hương vị quen thuộc của quê hương.