Kể về người mẹ yêu quý của em
Đánh giá bài viết Kể từ ngày bé, bố thường đi công tác xa nhà, ngôi nhà đơn sơ vắng đi những buổi chiều ba cha con tôi chơi những trò chơi dân gian cùng nhau. Bố thường vắng nhà, nhưng mẹ luôn là người phụ nữ đảm đang tảo tần, luôn luôn bên cạnh chúng tôi, chăm sóc, khuyên răn dạy bảo từng li từng ...
Đánh giá bài viết Kể từ ngày bé, bố thường đi công tác xa nhà, ngôi nhà đơn sơ vắng đi những buổi chiều ba cha con tôi chơi những trò chơi dân gian cùng nhau. Bố thường vắng nhà, nhưng mẹ luôn là người phụ nữ đảm đang tảo tần, luôn luôn bên cạnh chúng tôi, chăm sóc, khuyên răn dạy bảo từng li từng tí một. Mẹ là người mà tôi yêu quí nhất, cũng là người mà tôi trân trọng nhất. Mẹ tôi, nhìn từ xa ...
Kể từ ngày bé, bố thường đi công tác xa nhà, ngôi nhà đơn sơ vắng đi những buổi chiều ba cha con tôi chơi những trò chơi dân gian cùng nhau. Bố thường vắng nhà, nhưng mẹ luôn là người phụ nữ đảm đang tảo tần, luôn luôn bên cạnh chúng tôi, chăm sóc, khuyên răn dạy bảo từng li từng tí một. Mẹ là người mà tôi yêu quí nhất, cũng là người mà tôi trân trọng nhất.
Mẹ tôi, nhìn từ xa trông chẳng khác gì những cô Tấm, bà tiên trong những câu chuyện cổ tích mà mẹ thường kể mỗi khi đi ngủ. Mẹ luôn tay, có lẽ chẳng bao giờ hết việc cho mẹ làm, mẹ đi chợ, quét dọn vườn tược, và có một thói quen mà mẹ vẫn không khi nào bỏ được. Đó chính là mỗi sáng, mỗi khi gà gáy tới lần thứ 4, mẹ lại trở dậy thật sớm, dù dông hay hè cũng vậy, nấu nướng và don dẹp mọi thứ thật tinh tươm. Mỗi khi ngửi thấy mùi khói bếp của củi cháy đượm cùng với tiếng quét loẹt xoẹt bằng chổi tre, tôi biết mẹ đã dậy đã bắt đầu công việc của một ngày mới.
Thân hình mẹ mảnh mai lắm, mảnh mai nhưng dáng vẻ của mẹ hiện ra vẫn giống như một cô thôn nữ. Trong tà áo mộc mạc màu đất, và hai ống quần vén lên cao mẹ vẫn mỗi sáng gánh nước ở ao làng về tưới nước ở vườn. Mẹ có khuôn mặt trái xoan, hai gò má đầy đăn, môi mẹ lúc nào cũng đỏ như ăn trầu. Mẹ cười nói luôn hồi, cũng chính vì thế mà tôi thấy mẹ thật hiền hậu mà cũng thật xởi lởi. Nhưng điều tôi nhớ nhất chính là đôi mắt của mẹ. Biết bao nhêu năm tháng vất vả, mỏi mòn nuôi chúng tôi khôn lớn, mẹ vất vả hơn cha nhiều, nhưng mắt mẹ vẫn thế, trìu mến và chất chứa yêu thương. Tôi được bảo là thừa hưởng cái nét này của mẹ, nên mỗi khi được khen như thế, mắt tôi lại long lanh , nhoẻn miệng cười vì mọi người bảo tôi giống mẹ.
Bàn tay mẹ những ngón dài nhanh nhẹn, mẹ thường khâu vá luôn tay, đó là thói quen mà mẹ luôn giữ mỗi đêm khuya, lôi đống quần áo cũ ra khâu vá, rồi ngắm nghía và như nghĩ ngợi điều gì. Tay mẹ ấm lắm, mỗi khi xoa đầu hay ôm tôi vào lòng tay mẹ lại ghì tôi thật chặt và thủ thỉ bao điều. Tôi nhìn mẹ, mẹ vẫn ân cần, vẫn đáp lại tôi với ánh mắt biết nói. Và đôi môi đỏ của mẹ cười hiền lành khi tôi đạt điểm cao hay làm việc tốt
Mẹ nấu ăn ngon lắm, canh chua, cá om mẹ đều có thể biến chúng trở thành một thực đơn mà các đầu bếp không thể làm được. Mỗi khi đi học về,mùi cơm lúa mới, mùi thức ăn vừa phưng phức lại mặn mà khiến tôi đói ngấu nghiến, chỉ mong tới giờ cơm thật nhanh để được ăn những bát cơm mẹ nấu ngon lành. Có lẽ chẳng cơm nào ngon bằng cơm mẹ nấu mà cũng chẳng ai yêu thương tôi hơn mẹ.
Tôi lớn khôn lên từng ngày với lời ru từ thuở bé của mẹ, với những câu ca dao mỗi tối mẹ vẫn đọc, và cả những bửa cơm đạm bạc nhưng ngon tới khó cưỡng. Mẹ hiền hậu, ân cần và đảm đang. Tôi yêu mẹ vô cùng, tôi thương mẹ , thương đôi mắt bao dung, thương đôi bàn aty gầy guộc ấm áp, thương những năm tháng mẹ tảo tần sớm hôm, thương cả những dấu chân mẹ bước trên con đường làng quen thuộc.