Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô buồn lòng – Văn mẫu lớp 8
Đánh giá bài viết Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô buồn lòng – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Thái Bình Sáng thứ sáu, cô giáo dạy Hóa học dặn dò các học sinh ôn bài để thứ hai làm kiểm tra. Chiều thứ bảy, em đã xin ba mẹ cho đi đá banh với bè bạn, sáng chủ nhật ...
Đánh giá bài viết Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô buồn lòng – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Thái Bình Sáng thứ sáu, cô giáo dạy Hóa học dặn dò các học sinh ôn bài để thứ hai làm kiểm tra. Chiều thứ bảy, em đã xin ba mẹ cho đi đá banh với bè bạn, sáng chủ nhật mệt mỏi, em nằm coi phim và nghĩ bụng: tối chủ nhật sẽ ôn bài kĩ lại… ...
Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô buồn lòng – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Thái Bình
Sáng thứ sáu, cô giáo dạy Hóa học dặn dò các học sinh ôn bài để thứ hai làm kiểm tra. Chiều thứ bảy, em đã xin ba mẹ cho đi đá banh với bè bạn, sáng chủ nhật mệt mỏi, em nằm coi phim và nghĩ bụng: tối chủ nhật sẽ ôn bài kĩ lại…
Nhưng tối hôm ấy, Nam, bạn em đến rủ đi ăn chè… em và Nam xách xe dạo phố, về nhà lúc 8 giờ, mới ngồi vào ôn bài…
Sáng thứ hai, buổi kiểm tra đến. Trong 3 câu hỏi và 1 bài toán về thí nghiệm, em chỉ trả lời được qua loa 2 câu. Lúng túng, hỏi Nam, Nam lắc đầu… em nhìn vở hóa học và nháy mắt… ra hiệu bảo Nam đưa cho em…
Chờ cô giáo đi về cuối lớp, em mở vở ra, chép vội vàng. Bất thình linh cô đi lên, em đẩy vội cuốn tập về Nam.
Cô giáo lại đi xuống cuối lớp, Nam hỏi em, em thầm đọc cho Nam chép, hai đứa thì thào… cho đến khi cô nhắc, mới ngồi yên.
Giờ phát bài, cô giáo đọc điểm cả lớp. Không có tên em và Nam. Khi Nam lúng túng đứng lên hỏi, cô bảo:
– Hai em lên đây, cô muốn hỏi điều này!
Trước mắt chúng em, hai bài kiểm tra hiện ra khung điểm với những dấu hỏi đỏ chói của cô thay cho điểm làm bài. Cô nhìn chúng em, nghiêm nghị nói:
– Bài này ai chép của ai? Sao lại sai giống nhau thế hả các em?
Em và Nam… đỏ bừng mặt, nhìn nhau ấp úng!
Cô chờ một lúc lâu, không ai trả lời. Cô quyết định:
– Nếu chúng em làm bài chung, cô sẽ cho chung là 4 điểm, chia ra cho hai em, mỗi em hai điểm nhé? Điều quan trọng là chúng em phải thành thật, để còn có cơ hội sửa chữa. Chúng em đi học, để hiểu biết, chứ không phải đi học, để dối trá thế này!
Reng…Reng… tiếng chuông ra chơi… giải thoát cho hai chúng em khỏi những đôi mắt của bè bạn…. chúng nó ùa ra, đứa đi mua kem, đứa chạy đuổi nhau trên hành lang.
Em lí nhí:
– Thưa cô, em đọc cho bạn ấy… câu ba ạ. Em xin lỗi cô!
Nam lại nói "Thưa cô, vì hôm qua em đến rủ bạn Hùng đi chơi tối quá… nên… chúng em không kịp học bài ạ."
Cô giáo im lặng một lát rồi bảo:
Hai em biết nhận lỗi là tốt, nhưng quan trọng là phải biết sửa lỗi. Hai em hãy về học lại những bài hóa học vừa qua, cô sẽ cho kiểm tra lại khi cô sắp xếp được thời gian!
Chúng em chẳng mong gì hơn thế. Lí nhí cảm ơn cô, chúng em ra về.
Từ biệt cô, chúng em ra về, lòng vừa hối hận, vừa cảm động trước tấm lòng khoan dung của cô. Chúng em rủ nhau sẽ cố gắng học bài kĩ.
Chúng em sẽ học thuộc, không chỉ là bài hóa học này, mà là những bài học của các môn học khác nữa, để sứng đáng là một học sinh ngoan, đền đáp tấm lòng và công lao của cô giáo em.
Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô buồn lòng – Bài làm 2
Trong nhịp sống xô bồ, náo nhiệt, mọi thứ sẽ theo dòng thời gian lui vào dĩ vãng để lại đằng sau biết bao nỗi niềm nuối tiếc. Ngậm ngùi hai tiếng “Giá như…”, tôi thật sự cảm thấy hối hận khi nghĩ về một lần không học bài cũ khiến cô giáo buồn.
Là một học sinh giỏi văn, là ban cán sự lớp, tôi được cô giáo tin tưởng và quý mến, vậy mà…
Sáng hôm ấy, một buổi sáng trong xanh, mát mẻ. Những giọt nắng tinh nghịch nhảy nhót trên đường qua những kẻ lá xanh thẫm. Những chú chim chuyền cành nhí nhảnh, vô tư. Không khí thiên nhiên đầu thu thật nhẹ nhàng, quyến rũ.
Thế mà tôi thật vội vàng, hối hả bước nhanh đến trường để tranh thủ vài phút đầu buổi ôn lại cả đống bài cũ mà hôm qua mãi chơi, quên không học. Tôi hấp tấp giở từng cuốn vở đọc lướt…đọc lướt…
Trống trường vang lên, những giờ học căng thẳng đã đến. Giờ Sử đầu tiên… Tiết hai, ba trôi qua. May thay, tôi không bị gọi lên bảng.
Nhưng rồi tiết bốn, tiết Ngữ văn….lại đến.
Cô giáo bước vào lớp với màu áo trắng giản dị. Vẫn tươi cười như mọi khi, cô chuẩn bị kiểm tra bài cũ. Vì chỉ đọc qua loa vài phút đầu buổi nên trong đầu tôi chẳng nhớ gì cả. Tặc lưỡi cầu may, hy vọng tiếp tục thoát nạn như những tiết trước, tôi phó mặc cho số phận. Cái cảm giác học môn tôi yêu thích hôm nay dường như đã bỏ tôi đi đến một vùng đất xa xôi nào, thay vào đó là sự hồi hộp, căng thẳng.
Bỗng “Trần Văn Nam lên bảng”- giọng cô giáo cất lên phá vỡ không khí yên lặng của lớp học. Tôi thở phào nhẹ nhỏm thấy mình thật may mắn.
Tôi chưa kịp sung sướng thì cô giáo lại hạ tay bút rà… rà vào sổ điểm rồi kết thúc bằng ba tiếng ngắn gọn:
-Hiền – lên – bảng!. tim tôi đập rộn lên như sắp chui ra khỏi lòng ngực. Thật bất ngờ. Tôi nóng ran cả người, cố ra vẻ tự nhiên, bình thường để che dấu nỗi lo lắng.
Thế rồi tôi nhớ gì thì “diễn” thế. Rời rạc. Lung tung. Bối rối trong những tiếng xì xào của các bạn. Tôi thấy xấu hổ vô cùng.
Giọng cô chùng xuống, buồn buồn bảo tôi về chỗ. Yên vị trên chiếc ghế thân thuộc song trong đầu tôi hỗn độn bao ý nghĩ như trên mặt đất này khi chưa có bà Nữ Oa vậy. Tôi lo sợ, tự trách bản thân.Tiếc nuối, xót xa, và càng hổ thẹn khi cô giáo nhận xét tôi học bài chưa kĩ – một cách nói giảm, nói tránh của cô – khi cô không muốn nói thẳng ra là tôi không học bài. Ánh mắt cô nhìn như xoáy sâu vào tâm hồn tôi.
Cả giờ học, ánh mắt ấy cứ như luôn hướng về phía tôi với một dấu hỏi không giải thích, biện bạch được…. Phải chăng sự lười biếng và chủ quan của tôi đã vô tình chạm vào tình cảm và lòng tin cô dành cho tôi?
Về cuối tiết học, tôi dần dần lấy lại được bình tĩnh chăm chú học bài. Hình như cô biết vậy, cô hỏi và lại gọi tôi trả lời. Tôi chuộc lỗi với tất cả cố gắng của mình. Nét mặt tươi cười của cô khiến tôi nhận ra rằng cô vẫn là người bao dung, vẫn còn niềm tin vào cô học trò bé nhỏ. Cô đã bỏ qua và tha thứ cho tôi rồi…
Chuyện đã qua lâu rồi nhưng lòng tôi vẫn dai dẳng những buồn vui của tiết học ấy. Muốn nói với cô một lời cảm ơn và xin lỗi mà tôi chưa dám.
Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô buồn lòng – Bài làm 3
Em là người có năng khiếu học môn văn, yêu thích học văn nhưng lại rất lười học thuộc. Những bài kiểm tra tự luận tôi rất tự tin và thường đạt điểm cao nhất lớp, những phần học thuộc thì đếu do may mắn nên tôi vẫn luôn đạt điểm cao. Cô dạy văn rất quý mến tôi, rất tin tưởng ở tôi. Nhưng vì một lần sai lầm tôi đã làm cô buồn và kỉ niệm đó sẽ theo tôi suốt cuộc đời này.
Mọi khi, dù lười học thuộc nhưng mỗi tối soạn bài tôi đều đọc qua một lượt để nắm những ý chính trong bài. Nhưng tối hôm trước đó là ngày sinh nhật của đứa bạn thân nên tôi đã không động gì vào sách vở. Thật không may cho tôi là hôm sau cô giáo lại kiểm tra 1 tiết môn văn. Đọc đề bài tôi thấy đàu óc tôi trống rỗng, bởi câu hỏi mà cô đưa ra bắt buộc phải học thuộc mới làm được mà cái phần đó thi tôi mới chỉ lơ mơ. Tôi chỉ trình bày được sơ sài những gì mà mình hiểu rồi hết thời gian. Nộp bài cho cô mà tôi thấy lo lắng.
Cô chấm bài rất nhanh nên ngay hôm sau đã trả bài cho chúng tôi. Thấy cô bảo trả bài, tôi chạy nhanh chân cầm sấp bài phát cho các bạn. Em phát hiện bài của mình chỉ được 4 điểm, vừa thất vọng, vừa buồn, buồn vì không muốn nhận điểm kém, buồn vì sợ các bạn chê cười. Nhưng khi gọi tên để ghi điểm vào sổ thì em vẫn đủ bình tĩnh để dõng dạc hô lên
– Dạ, tám điểm ạ!
Khi lấy điểm xong cho cả lớp, như thường lệ, cô gọi tên em để em đọc bài trước lớp cho các bạn tham khảo. Em hoảng hốt không biết xử trí thế nào, cứ đứng lên im lặng, cả lớp xôn xao, còn cô thi nhẹ nhàng đến bên em để hỏi cho ra nhẽ. Em luống cuống chìa bài ra trước mặt cô với ánh mắt hối hận. Cô lại nhẹ nhàng bước lên bục giảng, cho em ngồi xuống và gọi tên người khác. Bài làm của bạn kia thật tốt, mọi người hết lời ngợi khen. Cô không nói cho mọi người biết về việc dối điểm của em và mọi cũng không ai hay biết. Em thấy xấu hổ và hối hận về việc làm của mình vô cùng.
Cuối tiết học cô đã lán lại lớp để tạo cơ hội cho em gặp cô. Bước đến gần cô em muốn ôm lấy cô để khóc thật to để nói lời xin lỗi với cô. Cô rất bình tĩnh và nhẹ nhàng bảo: “Cô thất vọng vì em là một học sinh giỏi nhưng kết quả làm bài lại như thế? Và cô còn thất vọng hơn về việc em dối điểm. Cô mong em tỉnh ngộ và học tập tốt hơn. Bây giờ cô tha lỗi cho em, hãy yên tâm và cô gắng học tập hơn nữa. Ai cũng có lần phạm lỗi lầm, nhưng biết lỗi và sửa lỗi là tốt. Cô hy vọng em mãi là học sinh ngoan. Hãy cố gắng lên, cô sẽ giúp đỡ cho em hành trang kiến thức của môn Ngữ văn”.
Lời khuyên của cô sao mà sâu sắc thế, cô đã tha thứ cho lỗi lầm tưởng như không thể tha thứ của em. Tấm lòng khoan dung độ lượng và lòng khoan dung đã giúp em quyết tâm hơn trong học tập. Giờ đây em không chỉ là một học sinh giỏi văn của trường của lớp nữa mà là mội học sinh giỏi văn quốc gia. Chắc chắn công lao lớn nhất đó chính là tình cảm mà cô đã dành cho tôi khi tôi mắc sai lầm đó.