Kể về một giấc mơ được gặp người thân đã xa cách lâu ngày của em
Ke ve mot giac mo gap lai nguoi than da mat cua em – Đề bài: Kể về một giấc mơ được gặp người thân đã xa cách lâu ngày của em. Tuổi thơ của tôi là những tháng ngày vui vẻ bên người ông kính mến. Bởi lẽ đó mà ông là người tôi yêu quý nhất, nhưng ông đã đi xa, ông đã yên nghi cách nay bảy năm ...
Ke ve mot giac mo gap lai nguoi than da mat cua em – Đề bài: Kể về một giấc mơ được gặp người thân đã xa cách lâu ngày của em. Tuổi thơ của tôi là những tháng ngày vui vẻ bên người ông kính mến. Bởi lẽ đó mà ông là người tôi yêu quý nhất, nhưng ông đã đi xa, ông đã yên nghi cách nay bảy năm rồi. Tôi chi biết nhớ thương và lưu giữ bóng hình ông nơi sâu thẳm của trái tim mình, để rồi tôi gặp ông trong giấc mơ – một giấc mơ thật ý nghĩa đối với tôi trong đêm ba mươi ...
– Đề bài: .
Tuổi thơ của tôi là những tháng ngày vui vẻ bên người ông kính mến. Bởi lẽ đó mà ông là người tôi yêu quý nhất, nhưng ông đã đi xa, ông đã yên nghi cách nay bảy năm rồi. Tôi chi biết nhớ thương và lưu giữ bóng hình ông nơi sâu thẳm của trái tim mình, để rồi tôi gặp ông trong giấc mơ – một giấc mơ thật ý nghĩa đối với tôi trong đêm ba mươi tháng chạp vừa qua.
Hôm ấy, cả nhà đang đón giao thừa. Một đêm xuân mở đầu cho năm mới. Những chùm pháo hoa bay tít trên cao, tỏa ngàn tia sáng nhấp nháy. Đất trời rạo rực. Tôi cùng gia đình quây quần quanh bếp lửa đỏ hồng, náo nức chờ thời khắc bước sang năm mới. Thế rồi, tôi ngả mình trên chiếc võng và thả hồn theo những đốm lửa đang bay như vệt sáng sao trời. Giấc ngủ say nồng đã đến với tôi.
Bỗng một tiếng nói vốn dĩ đã quen thuộc ấm áp vang lên: “Cháu của ông ngủ ngon quá nhỉ?” Tôi ngước mắt nhìn lên, một ông cụ trạc tám mươi tuổi, râu bạc trắng, tóc búi củ hành, ăn mặc như một ông tiên, chân đi guốc mộc, đang nhìn tôi mỉm cười. Tôi như nín thở khi nhận ra người ông đã quá cố của mình. Tôi chạy đến ôm chân ông, ôm thật chặt như sợ ông biến mất một lần nữa. Ông ngồi xuống chiếc võng cùng tôi, xoa đầu tôi rồi hỏi thăm tôi về chuyện học hành. Tôi phấn khởi kể cho ông nghe thành tích học tập của mình, ông gật đầu mỉm cười rồi đưa tay vuốt nhẹ hàm râu trắng như cước trên khuôn mặt hiền từ, phúc hậu như ngày nào. Ông khuyên tôi phải nghe thầy, đua bạn học giỏi hơn nữa. Ông bảo:
– Cháu phải hứa với ông là sệ cố gắng học tập để sau này thành tài, sẽ vâng lời bố mẹ để chứng tỏ mình là đứa con hiếu thảo!
Tôi gật đầu vâng dạ rồi lại đòi ông kể chuyện về cuộc sống của ông, đòi ông kể chuyện cổ tích, ông đã kể cho tôi nghe, ông lại dẫn đi thăm vườn cổ tích, ông biết tôi thích dạo chơi cùng ông, thích đi dạo vườn hoa vào mỗi buổi chiều xuân hửng ấm. Vừa đi dạo ở vườn cổ tích lại vừa nghe ông rủ rỉ giảng về đời sống các loài cây, tôi cảm thấy mình tràn ngập niềm vui sướng. Có lẽ vui sướng nhất là được gặp ông sau bảy năm dài xa cách. Vì vui quá nên tôi đâu biết rằng đây chỉ là giấc mơ. Tôi chỉ biết ông đã về, ông còn sống như ngày xưa và tôi lại chỉ biết nũng nịu với ông, đòi ông kể chuyện, đòi dẫn đi chơi, đòi ông hái hoa thơm, quả ngọt như ngày nào. Tôi định hỏi ông thêm về cuộc sống các loại côn trùng đang rỉ rả trong lòng đất, thì bỗng có tiếng gọi: “Khuya quá rồi, lên giường đi ngủ thôi còn!” Tôi mở mắt. Thì ra là một giấc mơ, giấc mơ tuyệt đẹp đã đưa tôi trở lại một thời tuổi thơ đầy hạnh phúc.
Nhìn bàn thờ gia tiên đang tỏa khói hương, nhìn những câu đối được bố treo trên vách tường, tôi lại nhớ lời khuyên nhủ của ông. Nó như mạch nước ngầm chảy mãi trong tôi. Lời răn của ông sẽ mãi in sâu vào tâm khảm tôi. Cổ lẽ đây là một giấc mơ vô cùng ý nghĩa trong cuộc đời tôi.
Tôi nguyện chăm ngoan, học giỏi để ông tôi được yên lòng nơi chín suối.