Kể lại một kỷ niêm về người mẹ rất hay và ý nghĩa
Đề: Kể lại kỉ niệm về người mẹ thân yêu. ''Bữa cơm chiều hơi muộn của gia đình tôi được bắt đầu thật vắng vẻ chỉ có tôi và mẹ. Bởi vì cha tôi bận công tác nơi xa...'' BÀI LÀM Mỗi khi đi đâu xa, vắng mẹ, hoặc khi mẹ đi công tác ngồi một mình, nhiều lúc lòng tôi cứ nao nao ...
Đề: Kể lại kỉ niệm về người mẹ thân yêu. ''Bữa cơm chiều hơi muộn của gia đình tôi được bắt đầu thật vắng vẻ chỉ có tôi và mẹ. Bởi vì cha tôi bận công tác nơi xa...''
BÀI LÀM
Mỗi khi đi đâu xa, vắng mẹ, hoặc khi mẹ đi công tác ngồi một mình, nhiều lúc lòng tôi cứ nao nao hống trải. Nhớ đến mẹ, tôi không làm sao quên được những gì mẹ đã hi sinh cho riêng tôi.
Năm vào học lớp sáu, tôi là một đứa trẻ ốm yếu, mỗi ngày đến trường phải có mẹ đưa đón, nhưng hôm ấy bỗng dưng trời đổ mưa thật to kéo dài mấy giờ. Từ gian hàng, mẹ chạy đến trường để đón tôi. Cái áo mưa chỉ đủ để che cho một người, mẹ dứt khoát để cho tôi che. Mẹ nói: ‘Mẹ dầm mưa quen rồi’; tôi ngây thơ che áo mưa mà không chút ngập ngừng, về đến nhà, trời đã tối sầm thế mà cơn mưa chiều nay vẫn chưa tạnh. Nó kéo dài ghê thật!
Bữa cơm chiều hơi muộn của gia đình tôi được bắt đầu thật vắng vẻ chỉ có tôi và mẹ. Bởi vì cha tôi bận công tác nơi xa. Ngồi ăn cơm với mẹ, trông mẹ có vẻ mệt mỏi. Thấy mặt tôi buồn buồn, mẹ tôi bảo: ‘Con cứ ăn đi, mẹ chỉ hơi mệt thôi’.
Và ngày hôm sau mẹ không đến trường đón tôi nhưmọi khi. Tôi đi nhanh một mạch về nhà thì hay tin mẹ tôi bị cảm nặng phải nằm viện. Tôi cuống cuồng chạy vào bệnh viện, nhìn gương mặt mẹ mệt mỏi, xanh xao, tôi thấy lòng mình đau nhói. Suốt mấy ngày mẹ nằm viện, tôi luôn ngồi cạnh mẹ cho đến khi mẹ được xuất viện.
Câu chuyện diễn ra chỉ có vậy, nhưng đối với tôi là cả một kỉ niệm về tình mẹ cao quý. Tôi không còn cho mẹ đón tôi nữa, tự tôi đến trường và đi về. Làm sao tôi có thể quên được hình ảnh mẹ tôi ngày hôm ấy? Mình mẹ trớt sũng, khuôn mặt mệt mỏi của mẹ xanh lợt, cặp môi hồng là thế mà nay tím ngắt. Chắc là mẹ lạnh lắm phải không hả mẹ? Càng nhớ đến những hình ảnh ấy, tôi càng khắc sâu câu ca dao: ‘... Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra’. Cho đến bây giờ thời gian dù có qua đi nhưng kỉ niệm của tôi về mẹ không phôi pha. Đối với tôi, mẹ là tất cả, là sự sống của đời tôi. Và làm sao thì có thể quên được hình ảnh mẹ tôi lướt thướt trong mưa.