Kể lại câu chuyện nói về một việc làm tốt của em hoặc người khác – Văn hay lớp 5
Kể lại câu chuyện nói về một việc làm tốt của em hoặc người khác – Văn hay lớp 5 Kể lại câu chuyện nói về một việc làm tốt của em hoặc người khác – Bài làm số 1 của một bạn học sinh giỏi văn tỉnh Ninh Thuận Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm ...
Kể lại câu chuyện nói về một việc làm tốt của em hoặc người khác – Văn hay lớp 5
Kể lại câu chuyện nói về một việc làm tốt của em hoặc người khác – Bài làm số 1 của một bạn học sinh giỏi văn tỉnh Ninh Thuận
Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.
Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.
Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc?
Bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hổ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…
Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!
Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.
Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chi có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:
– Có chuyện chi đó cháu?
– Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!
Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:
– Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu minh xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.
Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu Cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.
Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ. Đó chính là chủ nhân của chiếc túi. Bác cám ơn em mãi và tặng em một trăm ngàn để mua sách vỏ và đổ chơi nhưng em kiên quyết từ chối.
Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.
Kể lại câu chuyện nói về một việc làm tốt của em hoặc người khác – Bài làm số 2
Hôm đó, cô trả vở Toán cho cả lớp. Đó là môn yêu thích nhất của Linh. Nhưng không hiểu sao hôm nay vẻ mặt của Linh rất lo lắng, và tôi còn thấy Linh cứ quay bên này, quay bên kia mãi.
Cô vừa trả vở xong cho các bạn thì đến giờ ra chơi. Tôi liền đến bên Linh. Linh nó: Hôm nay, bố mẹ tớ đi làm sớm, tớ không kịp xin mẹ 9.000đ để mua bút Nét hoa viết vào vở Toán. Linh sực nhớ ra và reo lên, A! Đúng rồi! Cậu có hai cái bút Nét Hoa, cậu có thể cho tớ mượn một chiếc được không? Tôi đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi tự đặt câu hỏi cho chính mình: Có nên cho Linh mượn bút không nhỉ? Tôi hơi băn khoăn. Tiếng trống đã vang lên. Tôi liền về chỗ của mình. Cả lớp ngồi vào chỗ hát xong và Linh cắm cúi viết bài ngay để khỏi trễ giờ. Linh thấy thế nài nỉ tôi cho mượn bút. Cuối cùng tôi cũng quyết định được và gọi nhỏ: Linh ơi! Tớ cho cậu mượn bút này. Chiếc bút đó do mẹ tặng tôi nhân ngày sinh nhật. Màu mực của chiếc bút rất đẹp. Linh nhận được, vẻ mặt phấn khởi lắm. Mỗi khi viết xong mấy chữ, tôi lại ngẩng lên và cảm thấy mực cứ vơi dần đi theo dòng chữ, con số ngay ngắn, thẳng hàng nằm trên trang giấy của bạn. Hết giờ Toán, Linh trả cho tôi chiếc bút và nói: Cảm ơn cậu vì đã cho tớ mượn chiếc bút nhé! Hôm sau, cô trả vở Toán, cả tôi và Linh đều được điểm 10. Tôi mừng lắm vì đã làm được một việc giúp bạn.
Khi về đến nhà tôi kể lại cho mẹ nghe. Mẹ nói: Con hãy cố gắng giúp bạn nhiều hơn khi gặp khó khăn nhé! Tôi như thấm thía câu nói đấy của mẹ và tôi không bao giờ quên được câu chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Kể lại câu chuyện nói về một việc làm tốt của em hoặc người khác – Bài làm số 3
Hôm ấy, sáng sớm, đang giờ cao điểm, ngoài đường xe cộ chạy chật ních. Vừa lúc đi lững thững gần tới cổng trường, bỗng tôi thấy một bà cụ dợm muốn băng qua đường bên kia.
Bà mới bước xuống lề thì tiếng xe hơi “Tin! Tin! Tin!”. Bà đành thụt lại. Mấy lần như vậy, bà vẫn không thể nào ra giữa đường được. Tôi vội chạy lại:
– Bà muôn băng qua đường à?
– Bà quay lại nhìn tôi:
– Ờ, bà muốn qua đường, má nãy giờ xe cộ nhiều quá!
– Thôi được, bà hãy nắm tay, con dẫn bà đi.
Nói thế chứ tôi đã nắm chặt tay bà. Chầm chậm, tôi và bà cụ ra đến giữa đường. Một chiếc xe gắn máy tạch tạch chạy về phía tôi và bà cụ. Bà sợ quá định kéo tôi trở về lề. Tôi giữ chặt tay bà lại:
– Bà đừng sợ. Mình cứ đứng yên, xe sẽ tránh mình.
Qua được bên kia đường rồi, bà cụ vẫn còn vẻ lo sợ, miệng lâm râm:
– Mô phật! Qua đường được bình yên.
Nghe bà cụ niệm Phật mà tôi thương cho người già cả. Bà hiền lành nhìn tôi:
– Nhà bà đằng đây rồi. Con đi học hả?
Dạ con đi học.
– Thôi bà cảm ơn con nghe. Con ai mà giỏi quá!
Bà vừa nói tay bà vừa xoa xoa đầu tôi. Tôi cúi đầu không nói gì, từ giã bà trở lại.
Bà cụ và tôi không có họ hàng gì nhưng nhìn bà hiền lành tôi cảm giác y như bà ngoại tôi. Đưa bà qua đường tự nhiên tôi thấy lòng mình dấy lên một niềm sung sướng mà đến nay vẫn còn lắng đọng ở trong tôi.
Kể lại câu chuyện nói về một việc làm tốt của em hoặc người khác – Bài làm số 4
Hôm nay nhận được tiền, chị Nhân của tôi sung sướng lắm vì đây là số tiền đầu tiên do công sức của chị làm ra. Hai chị em bàn với nhau sẽ mua tập, mua bút chì vẽ tranh, mua kẹp tóc, ăn phở, uống sữa, ai cũng phấn khởi.
Buổi chiều, ba đi làm về, áo đẫm mồ hôi. Nhìn dáng gầy gầy của ba trong chiếc áo bạc màu có vá đôi chỗ, không ai bảo ai, hai chị em đều nín lặng. Tối đến, chị Nhân bàn với tôi: “Chúng mình dành số tiền này mua tặng ba chiếc áo để đi làm. Em có đồng ý không?” Tôi nhất trí. Thế là hai chị em bí mật mua áo tặng ba. Món quà được chị Nhân gói cẩn thận, đẹp đẽ rồi phân công tôi mang đến tặng ba. Cầm món quà, ba nhìn hai chị em tôi môt cách ngạc nhiên. Má cũng ngỡ ngàng không kém ba. Má giục ba mở ra xem. Khi thấy chiếc áo, ba má cùng thốt lên:
– Ơ, chiếc áo! Làm sao các con có được?
Sau khi biết rõ mọi chuyện, ba cảm đông ôm cả chiếc áo và hai chị em chúng tôi vào lòng, nghẹn ngào nói:
– Các con của ba ngoan và có hiếu quá!
Thế rồi, những giọt nước mắt cứ long lanh trên đôi mắt của má.
Chuyện xảy ra đã lâu nhưng hình ảnh “chiếc áo hiếu thảo” và gương mặt thân thương của ba má còn hiện tươi rói trong tâm trí tôi. Đó là môt kỉ niệm khó quên vì nó giúp tôi nhận ra môt điều đẹp đẽ: vui biết bao khi mình biết quan tâm đến người khác.
Hồng Loan tổng hợp
Bài viết liên quan
- Kể một việc tốt mà em đã làm – Văn hay lớp 6
- Viết một bức thư gửi anh trai yêu quý của em – Văn hay lớp 5
- Tả cảnh vườn bách thú – Văn hay lớp 6
- Phát biểu cảm nghĩ về bài Bức tranh của em gái tôi – Văn hay lớp 6
- Tả cảnh biển Đồ Sơn – Văn hay lớp 6
- Viết một đoạn văn tả về một người thân yêu của em – Văn hay lớp 2
- Tả người bố yêu quý của em – Văn hay lớp 2
- Tả khung cảnh mùa xuân trên quê em – Văn hay lớp 7