Học cách yêu thương
Đứa trẻ cần học cách yêu thương Tôi tự hỏi thế nào là 1 đứa trẻ biết cách yêu thương ??? Có lẽ là nó phải cảm nhận được tình yêu thương. Vậy là nó phải được yêu thương thì mới có cái cảm nhận của tình yêu thương, và lúc đó nó mới biết cách yêu thương. Yêu thương cũng phải có cảm nhận đúng. Muốn ...
Đứa trẻ cần học cách yêu thương
Tôi tự hỏi thế nào là 1 đứa trẻ biết cách yêu thương ???
Có lẽ là nó phải cảm nhận được tình yêu thương. Vậy là nó phải được yêu thương thì mới có cái cảm nhận của tình yêu thương, và lúc đó nó mới biết cách yêu thương.
Yêu thương cũng phải có cảm nhận đúng. Muốn có cảm nhận đúng về tình yêu thương thì nó cũng phải nhận được sự yêu thương theo đúng cách .
Ừ vậy ai là người dậy cho đứa trẻ cách cách yêu thương và yêu thuơng đúng cách??
Bố mẹ, ừ đúng rồi . Nhưng năm đầu đời đứa trẻ chịu ảnh hưởng rất nhiều từ người thân, những người trực tiếp chăm bẵm mình . Cách yêu thương của bố mẹ đối với trẻ cũng hết sức quan trọng. Cách yêu thương của bố mẹ sẽ được đứa trẻ cảm nhận rõ và có lẽ bước đầu là bắt truớc y hệt.
Lớn lên chút là bạn bè trường lớp sẽ mở rộng cho trẻ sự yêu thương và cách yêu thương cũng như quan tâm đến người khác cho đúng cách . Và lúc nào cũng có những người bạn mới , mối quan hệ mới , lại tiếp tục vun đắp về cách yêu thương của chính bản thân
Và tôi cũng đang học cách yêu thương.
19 tuổi chưa lớn , nhưng cũng không còn là 1 đứa trẻ. Nhưng nếu tính là 1 đứa trẻ , tôi từng là 1 đứa trẻ. Và có lẽ là đứa trẻ không biết cách yêu thương. Nếu nói là tôi không hề nhận được tình yêu thương có lẽ là nói dối. Vì tôi có cả bố lẫn mẹ. Và họ đều là những người tốt đối với tôi. Nhưng đâu phải bất kì người tốt nào cũng biết cách yêu thương đúng cách. Có lẽ vì vậy tôi có 1 lỗ hỗng trong tâm hồn từ khi còn quá bé.
Nói chung đã có người từng bảo ” em không biết cách yêu thương”. Câu nói cứ ám ảnh tôi. Và tôi đã nghĩ mình từng yêu thương ai chưa? Có chứ. Nhưng tôi đã đối xử ra sao với những người mà tôi nói là yêu thương? Ừ thì tôi luôn mồn nói yêu mẹ nhất. Nhưng bao lần làm mẹ khóc vì tôi? Và tôi đã thể hiện tình yêu của mình thế nào đối với mẹ? Nghĩ lại chẳng có gì cả.
Bạn bè tôi, tôi luôn miệng nói là tôi yêu quý tụi nó nhất. Nhưng đến lúc nó đi xa. Dù nhớ rõ là ngày sinh nhật của nó. Nhưng nhớ ngày đó. Đến đúng hôm đó. Tôi lại chẳng nhớ là hôm đó là cái ngày để mừng sinh nhật nó. Phải chăng vì khoảng cách đã làm tôi lãng quên nó? Cách yêu thương của tôi thế sao? Nghĩ đi nghĩ lại. Tôi thấy mình có rất nhiều tình cảm. Nhưng tôi không biết cách thể hiện. Cũng không biết cách làm người ta hiểu được tình cảm của mình. 1 đứa trẻ không biết cách yêu thương. Quả thật là 1 nỗi buồn lớn.
Bây giờ tôi đang chăm chỉ học. thế nào cho đúng lòng mình. Thật với chính bản thân mình. Để mỗi lời yêu thương tôi nói lên đều cảm thấy suất phát từ tâm chứ không phải lời nói cửa miệng chạy qua. Có lẽ vì vậy tôi rất ít bạn. Nhiều bè. Mọi cái chỉ là qua loa. Cứ dính đến tình cảm lại chẳng đâu vào đâu. Giờ vẫn đang tiếp tục học. Có lẽ tôi cần thêm ít thời gian. Để có thể thật sự biết cách yêu thương.
Đã có lúc tôi sợ sẽ có khi như mẹ. Dồi dào tình cảm, nhưng không biết cách thể hiện nó. Thường chỉ dồn nén cảm xúc của mình và không biết cách bộc lộ nó .
Vì vậy tôi đang từng giờ học cách yêu thương. Trước hết sẽ là những người bên cạnh tôi. Cố gẳng để ý 1 chút đến cuộc sống quanh mình. Không hờ hững, như bao lâu nay tôi vẫn sống.
Nhưng tôi vẫn là 1 đứa trẻ không biết cách yêu thương may mắn. Vì tôi còn có những người yêu thương tôi. Có những người tôi muốn yêu thương. Muốn học cách yêu thương để thể hiện tình yêu của mình đối với họ.
Vẫn có những đứa trẻ cần học cách yêu thương
Vậy những đứa trẻ không may mắn, sinh ra đã không nhận được tình yêu thương từ bố mẹ? Hay bị mất tình yêu thương đó từ quá sớm? Chúng sẽ rất vất vả để có thể học cách yêu thương.
Tôi từng thấy 1 đứa trẻ 5 tuổi với đôi mắt vô hồn. Ai bế cũng được, thả xuống cũng được. Nó như 1 búp bê không cảm xúc vậy. Cảm giác như sau ánh mắt vô hồn ấy là cả 1 khoảng không rất rộng. Không biết rồi dòng đời có bù đắp được khoảng không ấy hay không . Hay càng làm nó lún sâu thêm. Hôm đó ở trại trẻ mồ côi, lúc nào ánh mắt tôi cũng nhìn em. Sao 1 đứa trẻ bé thế đã mang 1 ánh mắt cứ như 1 người đã chịu nhiều nỗi sự hãi trong cuộc sống, thu mình vào 1 cái vỏ ốc. Vậy khi nào bé biết cách yêu thương 1 ai đó? Khi nào bé có cảm nhận được tình yêu thương? Tôi cũng không trả lời nỗi . Không biết là những việc mình đang làm có giúp ích được gì hơn cho lũ trẻ?
Vậy sau hôm tụi tôi đến , nó còn vui cười nữa không? Vẫn biết trại trẻ thì có những mẹ. Nhưng các mẹ chăm đến mấy chục em. Và có khi các mẹ cũng có cái gia đình riêng của mình. Đâu phải ai cũng có thời gian để dạy lũ trẻ cách yêu thương.
Có lần tôi có ngỏ ý mời 1 nhóm bạn tham ra với lũ trẻ . Nhưng họ có những yêu cầu gần như tổ chức 1 đêm nhạc và quyên góp tiền cho lũ trẽ . Rồi gửi tiền trực tiếp cho giám đốc mua đồ cho lũ trẻ. Ý tưởng thì hay. Nhưng thực hiện thì tệ . Cái tôi muốn không chỉ là những đồng tiền quyên góp cho em. Có lẽ chỉ là đơn thuần đi quyên góp mỗi người 1 chút về cái này cái kia. Đến với em, cùng hát hò, cũng chơi. Đến để thấy thực sự cuộc sống các em còn thiếu thốn những gì. Dù ngắn ngủi nhưng tôi muốn em biết vẫn có những người quan tâm đến em.
Và có lẽ là đòi hỏi hơi cao, nhưng mong sao em không như tôi , đến 1 lúc bất chợt nhận ra mình không biết cách thể hiện tình yêu. Sự quan tâm có lẽ là nhỏ bé. Nhưng nó chứa đựng tình cảm của tụi tôi đối với em, của bao người quyên góp cùng tụi tôi đến với em. Đến để thấy em vẽ vời hay kể lể về những suy nghĩ nho nhỏ mà có lẽ các mẹ đôi khi không còn thời gian nghe em kể. Những cái đó thì có lẽ chẳng vật chất nào thay thế được.
Mong sao những người như tôi , như em … sớm học được cách yêu thương, cách thể hiện tình cảm cũng như cảm xúc của chính mình. Để có thể yêu cuộc sống, yêu những người xung quanh mình và yêu chính bản thân mình.