Em hãy kể về một kỉ niệm thời thơ ấu
Đề bài: Bài làm Trong chúng ta ai cũng có một tuổi thơ bên gia đình và bạn bè đó là một thời gian vô cùng quý giá, thiêng liêng với mỗi chúng ta. Trong quãng thời gian tuổi thơ đó sẽ để lại những kỷ niệm vô cùng đẹp đẽ cho tuổi thơ ấu, ngây thơ, khờ dại. Chúng ...
Đề bài:
Bài làm
Trong chúng ta ai cũng có một tuổi thơ bên gia đình và bạn bè đó là một thời gian vô cùng quý giá, thiêng liêng với mỗi chúng ta. Trong quãng thời gian tuổi thơ đó sẽ để lại những kỷ niệm vô cùng đẹp đẽ cho tuổi thơ ấu, ngây thơ, khờ dại.
Chúng ta ai cũng có những kỷ niệm sống mãi trong trái tim của mình khiến cho chúng ta không thể nào quên được. Mỗi khi nghĩ tới những kỷ niệm đó chúng ta cũng cảm thấy vô cùng bồi hồi xao xuyến, trái tim thổn thức khôn nguôi.
Ước mong được sống lại kỷ niệm của một thời thơ dại, được một lần quay về ký ức tuổi thơ trong trẻo hồn nhiên, như mong muốn "xin một vé đi tuổi thơ" vậy.
Nếu để lựa chọn cho mình một kỷ niệm về tuổi thơ ấu, mà mình nhớ nhất thì có lẽ những kỷ niệm về những trò chơi bên bạn bè hồi tôi học lớp 7, khi gia đình tôi vẫn sống ở vùng nông thôn của một thời thơ dại luôn làm tôi nhớ nhất.
Tôi sinh ra lớn lên trong một vùng quê mà người ta sống chủ yếu bằng nghề trồng lúa, trồng ngô, khoai. Chính vì vậy, từ nhỏ tôi đã quen với những nếp sống của vùng miền quê nghèo khó, gắn liền với những trò chơi dân gian đuổi bắt, rồng rắn lên mây , ô ăn quan, hay trốn tìm…
Những con người ở vùng nông thôn thường rất gần gũi gắn bó thân thiết với nhau như anh em ruột thịt trong nhà, chẳng thế mà ông bà ta thường bảo "Bán anh em xa mua láng giềng gần" là cấm có sai bao giờ.
Chính vì vậy, những đứa trẻ nơi đầu làng cuối xóm thường dễ làm bạn, thân thiết với nhau hơn những cô cậu trẻ em thành phố. Người trong làng hầu như đều biết nhau, nếu có người lạ từ nơi khác tới chỉ cần hỏi thăm bà con hàng xóm người ta sẽ chỉ đường tới tận nhà cần tìm, dù là nhà không số, phố không tên.
Không như ở thành phố dù là hàng xóm sát vách chung tường nhưng họ cũng chẳng mấy khi thăm hỏi, chơi bời với nhau. Những đứa trẻ thành phố luôn được cha mẹ mình dạy dỗ phải cẩn thận với người lạ. Nhưng với tụi trẻ ở quê thì ai tới cũng vui vẻ niềm nở mời nước.
Tụi trẻ con trong xóm tôi cũng vì nếp sống làng quê, nghèo khó mà thân thiết thương yêu nhau lắm. Chỉ cần đứa nào có năm xu một hào là lập tức đi mua kẹo mút cái loại kẹo mà ăn xong đứa nào đứa nấy lưỡi xanh lè, hoặc đỏ lòe, đỏ loét. Chỉ một chiếc kẹo mút đó thôi nhưng hàng năm bảy cái đầu chúm chụm vào mỗi đứa liếm một cái, mút một cái là thấy ngon ngọt lắm rồi.
Có những buổi trưa tụi trẻ con bọn tôi cùng nhau trốn ngủ trưa, khẽ gọi nhau đi hái ổi nhà ông Hai trong làng, nhà ông Hai có cây ổi ngon lắm quả vừa to, lại thơm ngọt, nên chúng tôi thường canh để hái trộm. Nhưng nhà ông Hai có con chó rất hung dữ đứa nào cũng sợ hãi nhưng máu tham ăn nổi lên nên bất chấp hết.
Trưa hôm đó, tôi và bốn đứa bạn thân khác trong nhóm Ngũ Long Công Chúa. Đấy là danh xưng mà chúng tôi tự đặt cho mình, hẹn hò nhau đi trộm ổi nhà ông Hai. Cái Mai được phân công canh gác con chó nhà ông Hai, nếu nó sủa thì lập tức cả bọn ở trên cây nhảy xuống phóng chạy. Nhưng theo như tính toán của cái Loan, người thường xuyên theo dõi động tĩnh con chó nhà ông Hai cho biết "Nhà ông Hai hay đi vắng cả ngày, con chó có thói quen ngủ trưa từ 12 giờ tới 1 giờ". Chính vì vậy, đây là thời điểm để chúng tôi thực hiện hành vi đào tẩu của mình.
Hôm đó, khi cả bốn đứa trên cây đang hi hi ha ha vì ổi vừa thơm vừa ngọt, con chó thì ngủ say như chó chết, cái Mai đứng dưới gốc ổi làm phận sự canh gác, thì chợt giật mình bởi tiếng một cậu con trai nói lớn "Ai cho các cậu hái trộm ổi nhà ông nội tớ?". Chúng tôi đứng hình ú ớ toan nhảy xuống đất đào tẩu thì thằng cha kia đã đứng trực sẵn ở gốc cây. Chẳng còn cách nào khác bọn tôi đành tụt xuống như những tên tội phạm thật sự.
Năm đứa bọn tôi cúi mặt chẳng ai dám nói gì, tên nhóc kia chắc cũng tầm tuổi bọn tôi nhưng da dẻ trắng trẻo búng sữa, có vẻ bị cớm nắng lâu ngày nên chúng tôi đều đoán nó là cháu nội của ông Hai từ Hà Nội về chơi. Chẳng là nhà ông Hai có anh con trai làm ăn ở Hà Nội lâu lâu vẫn thấy đánh xe ô tô dẫn vợ con về chơi vào dịp Tết nên chúng tôi biết.
Thằng bé nhìn chúng tôi rồi cười ha ha bảo "Tớ sẽ tha tội cho các cậu nếu các cậu cho tớ chơi cùng". Chúng tôi nhìn nhau vui vẻ tưởng gì chứ việc cho thằng nhìn như công công trắng bủng trắng beo này chơi cùng chỉ là chuyện nhỏ. Thế là chúng tôi năm cái đầu cùng gật đầu đồng ý.
Từ hôm đó đội Ngũ Long Công Chúa có thêm một tên tiểu công công là Hoàng. Sáu đứa bọn tôi thường xuyên trốn ngủ trưa rồi bày ra nhiều trò vui ơi là vui, có lần thì đánh bài quẹt nhọ nồi, chơi ô ăn quan, trốn tìm…Hết một tháng Hoàng về lại Hà Nội để vào năm học, tên tiểu công công đó còn tặng chúng tôi một rổ ổi vô cùng thơm ngon, cùng rất nhiều truyện tranh của hắn.
Hắn hẹn chúng tôi năm sau nghỉ hè lại về nhà ông nội và gặp lai bọn tôi. Nhưng tới hè năm sau, thì ông Hai qua đời, ngôi nhà của ông nội hắn giờ không ai ở, bỏ không lâu lâu thì ba hắn có về thuê người quét lại vôi ve, dọn cỏ trong vườn. Chính vì vậy, hắn cũng không gặp lại chúng tôi từ ngày đó.
Nhóm Ngũ Long Công Chúa của tụi tôi cũng tan rã vì gia đình cái Loan theo ba đi vào Nam sinh sống, còn gia đình tôi cũng rời quê về Hà Nội làm việc nên hai chị em tôi cũng phải chuyển trường đi theo ba mẹ. Chúng tôi bặt tin nhau từ đó, mỗi khi nhớ lại tuổi ấu thơ tôi lại không thể nào quên được những năm tháng nghịch ngợm, phá phách đó. Nó gợi lên trong lòng tôi những cảm xúc bồi hồi xao xuyến nghẹn ngào xúc động.
Đông Thảo