12/06/2018, 18:15

Con gà mái và những lời nói dối

– Con phải chạy ra cửa hàng ngay thôi – Mẹ tôi bảo – Tối nay mẹ định nấu thịt gà, nên tất nhiên cần một con gà và vài thứ khác. Cửa hàng cũng ở ngay gần nhà tôi, nên nếu tôi phải đi, mẹ thường ngồi ngay ngoài cửa chờ tôi về – lịch kịch kéo theo chiếc xe đồ chơi màu đỏ. Chúng tôi sống ở vùng núi, ...

– Con phải chạy ra cửa hàng ngay thôi – Mẹ tôi bảo – Tối nay mẹ định nấu thịt gà, nên tất nhiên cần một con gà và vài thứ khác.
Cửa hàng cũng ở ngay gần nhà tôi, nên nếu tôi phải đi, mẹ thường ngồi ngay ngoài cửa chờ tôi về – lịch kịch kéo theo chiếc xe đồ chơi màu đỏ.
Chúng tôi sống ở vùng núi, nên bạn đừng nghĩ rằng cái cửa hàng mà tôi tới là một siêu thị. Nó khá nhỏ, chỉ có mỗi một người bán hàng. Nhưng ở đó có một cái tủ lạnh rất lớn. Bà Bradley chủ cửa hàng thường để nhiều thịt trong đó, để bán vài ngày mới hết.
Cái tủ lạnh nhà tôi bé tí tẹo, nên ngày nào chúng tôi cũng phải tới cửa hàng mua thức ăn. Khi tôi tới cửa hàng, bà Bradley đã bán hết thịt gà. Thế là bà chạy ra sau nhà và mang ra một con gà mái còn sống. Bà đặt con gà lên cân – mà con gà thì cứ kêu quàng quạc và (hình như là) chớp mắt liên tục. Tôi thì có cảm tưởng như nó nhìn thẳng vào tôi và gào lên: “Cứu”.
Tôi hỏi bà Bradley:
– Bây giờ phải làm sao ạ?
– Bà làm thịt nó rồi cháu mang về cho mẹ – bà Bradley thản nhiên đáp.
Lúc đó, lời nói dối đầu tiên của tôi bật ra:
– Không được đâu ạ! Mẹ cháu bảo bà đừng làm thịt nó sẵn, mẹ cháu muốn mua một con gà sống.
Tôi cố nuốt lời nói dối – còn to hơn một quả trứng gà – xuống khỏi cổ, và cố làm ra vẻ thản nhiên. Bà Bradley nhìn tôi dò xét:
– Bà biết mẹ cháu mà. Mẹ cháu có biết làm thịt gà đâu?
Lời nói dối tiếp theo đên dễ hơn:
– Mai bà cháu đến chơi và lúc đó bà cháu mới ăn thịt gà. Nếu làm sẵn thì hỏng mất ạ.
tình thương động vật

Bà Bradley giữ ánh nhìn dò xét đó trong một giây nữa ( còn tôi thì hoảng sợ khi nghĩ rằng bà ấy có thể gọi điện về cho mẹ tôi ), nhưng rồi bà cũng gật đầu, buộc chân con gà lại và bỏ vào giỏ. Sau đó, bà Bradley lấy thêm vài thứ tôi cần, đặt vào chiếc xe đồ chơi màu đỏ cho tôi kéo về.
Thế là tôi hào hứng về nhà, một tay ôm chặt cái giỏ có con gà còn một tay kéo xe.
Mẹ tôi đang ngồi ở cửa chờ. Tôi vừa đến gần nhà, mẹ đứng phắt dậy:
– Trời ơi, bà Bradley hôm nay làm sao thế? Bà ấy phải biết là mẹ không biết làm thịt gà chứ. Biết làm thế nào với một con gà còn sống hả?
Đầu óc tôi hoạt động như máy, cố tìm câu trả lời. Nhưng nói dối cũng giống như đốt một đoạn pháo hoa vậy. Đốt một đoạn đầu tiên thì những đoạn tiếp theo sẽ cháy liên tục.
Nên tôi đáp:
– Tại vì sắp đến giờ đóng cửa và bà Bradley có việc bận, mẹ ạ. Bà ấy không còn con gà nào làm sẵn và cũng không kịp làm thịt con này. Bà ấy bảo bố sẽ giúp mẹ.
Mẹ tôi lại bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt dò xét y như bà Bradley. Tôi thì không dám nhìn thẳng vào mẹ, nên đành cúi xuống thả con gà ra. Mẹ hỏi:
– Chẳng lẽ con nghĩ là bố đã từng làm thịt được một con gà, hay bất cứ một con gì khác hay sao?
– Nếu cả bố và mẹ đều không làm thịt được nó thì chúng ta phải giữ nó lại rồi – Tôi mừng rỡ – Con sẽ nuôi nó, mẹ ạ.
Mẹ tôi thở dài, rồi vào bếp lấy ra một ít hạt ngô:
– Bà Bradley đóng cửa rồi, chắc không mua được gì cho nó ăn đâu. Bây giờ ăn tạm thế này vậy.
Lúc đó, tôi đã không thể tin được rằng tôi còn nuôi con gà đó trong vòng 8 năm sau. Và mỗi khi tôi phải dọn chuồng gà (mà bố tôi làm cho) – là một việc tôi cực kỳ ghét – tôi lại an ủi rằng đó là sự trả giá cho những lời nói dối của mình!
Còn bố tôi thì đã “sáng tác” ra một lời cảm ơn để đọc trước bữa ăn, như thế này: “Xin cảm ơn vì những món ăn chúng ta có hàng ngày, và hơn tất cả, xin cảm ơn vì con gà mái ở sau nhà – nó ăn khỏe hơn chúng ta rất nhiều”.

0