Cổ tích: Thỏ và Gấu

Thỏ và Gấu gặp nhau trong rừng. Chúng quyết định lên núi kiếm củi. Chúng mặc áo rơm, buộc dây quanh bụng, rồi lên đường. Đọc truyện cổ tích nhật bản hay nhất: Con lửng độc ác và sự trả thù của thỏ ) Gấu thì đần độn, còn thỏ lại rất thông minh. Trên đường đi, thỏ luôn mồm nhắc nhở: "Phải làm ...

Thỏ và Gấu gặp nhau trong rừng. Chúng quyết định lên núi kiếm củi. Chúng mặc áo rơm, buộc dây quanh bụng, rồi lên đường.

Đọc truyện cổ tích nhật bản hay nhất: Con lửng độc ác và sự trả thù của thỏ )

Gấu thì đần độn, còn thỏ lại rất thông minh. Trên đường đi, thỏ luôn mồm nhắc nhở: "Phải làm việc hết sức mình, làm luôn chân luôn tay đấy".

Lên tới núi, thỏ và gấu bắt đầu bẻ cây ga-ri. Gấu khoẻ, nên bẻ được rất nhiều cành to. Thỏ chỉ bẻ được vài cành nhỏ. Xong xuôi chúng chất củi lên lưng, thỏ chỉ mang một cành nhỏ, còn gấu mang tất cả chỗ còn lại. Đi sau gấu, thỏ luôn mồm kêu: "Ôi! Nặng quá! Nặng quá!". Rồi thỏ khuỵu xuống. Thấy vậy, gấu bảo thỏ:

- Anh yếu quá. Hãy nhìn tôi đây này. Nặng thế, mà tôi vẫn đi tốt.

Nhưng thỏ vẫn không chịu đi, cứ đứng ỳ ra đấy, mãi sau gấu bảo thỏ:

- Thôi được! Nếu anh không mang nổi thì san cho tôi một nửa.

Gấu mang thêm nửa cành củi của thỏ rồi cùng thỏ đi tiếp. Được một lát, thỏ lại kêu: "ối! ối! Sao mà nặng thế!", rồi không chịu đi nữa. Gấu báo thỏ:

- Anh thật tội nghiệp. Thôi, nếu nặng quá, anh để tôi mang nốt cho.

Gấu mang nốt cho thỏ cành cây. Chúng lại tiếp tục lên đường.

Đến đoạn đường sau, thỏ bỗng khóc nức lên, và kêu: "Ôi! Đau quá! Đau quá!". Nó ngồi phịch xuống đất. Gấu quay lại, nói với nó:

- Nếu anh đau quá, không đi được, tôi sẽ cõng anh.

Thỏ trèo lên lưng gấu. Trên lưng gấu, thỏ dùng hai hòn đá, đánh vào nhau, để lấy lửa đốt củi. Nghe tiếng cách, cách, gấu hỏi:

- Anh thỏ ơi! Tiếng gì trên lưng tôi thế?

- Đấy là tiếng hót của con chim Ka-chi Ka-chi trên núi Ka-chi-ri.

Lửa trên lưng gấu bắt đầu cháy, phát ra tiếng bo-o, bo-o. Gấu lại hỏi:

- Anh thỏ ơi! Tiếng gì trên lưng tôi thế?

- Tiếng con chim bo-o, bo-o đấy.

Thỏ nhắc lại lần nữa cho gấu nghe rõ, rồi nhảy khỏi lưng gấu và mất hút trên lối mòn.

(Truyện cổ tích nhật bản hay nhất: Chú thỏ tinh khôn)

Lửa trên lưng gấu đã cháy to, làm cháy cả lông gấu, khiến gấu bỏng rát. Đến lúc đó gấu mới biết thỏ chơi khăm mình. Lưng bị bỏng gần hết, gấu đau quá, cứ rên rỉ. Vượt qua được ngọn núi, gấu bỗng nhìn thấy thỏ đang dứt dây đậu tía. Nó liền bảo:

- Anh thỏ! Anh vừa chơi khăm tôi, làm lưng tôi bị bỏng, giờ vẫn còn đau.

Thỏ làm như không biết gì, bảo gấu:

- Đó là con thỏ trên núi kia. Còn tôi, tôi là thỏ Núi Đậu Tía. Núi Đậu Tía, anh có biết không?

Gấu nghĩ là thỏ nói thật, bèn hỏi:

- Vậy à? Thế anh cắt dây đậu tía làm gì?

- À! Hôm nay trời đẹp. Muốn đi chơi dưới nắng mặt trời, nên tôi cắt dây đậu.

- Cũng hay đấy nhỉ! Cho tôi làm với!- Gấu nói.

Thỏ và gấu cùng cắt dây đậu tía, và cắt được rất nhiều. Gấu hỏi thỏ:

- Bây giờ chúng ta làm gì với đống dây đậu này?

- Chúng ta sẽ trèo lên đỉnh núi, lấy dây đậu buộc tay, buộc chân lại, rồi lăn xuống núi.

Gấu nghe thỏ nói vậy, khoái lắm. Gấu và thó cùng trèo lên đỉnh núi. Gấu được lăn xuống núi trước. Thỏ lấy dây trói chân tay gấu. Xong, nó bảo gấu:

- Vừa lăn, vừa nhìn, thú vị lắm đấy!

Gấu nghĩ: "Chắc chắn sẽ là trò chơi hay đấy". Nhưng, mới lăn, gấu đã bị va vào một cái cây và bắn vào bụi rậm. Gấu nghĩ mình có thể bị chết trước khi lăn được xuống dưới chân núi, vì vậy phải gặp thỏ để thay trò chơi khác. Nhưng nó không tài nào đứng lên được, vì tay chân bị trói chặt. Cố gắng mãi nó mới đứng nối. Nó nhìn quanh tìm thổ, song chẳng thấy thỏ đây. Dù đau ê ẩm, gấu vẫn cố đi xuống chân núi. Thỏ đang làm tương miso (một loại tương làm từ đậu nành) Gấu trách thỏ:

-          Anh lại vừa chơi khăm tôi. Suýt nữa thì tôi mất mạng. Anh hãy nhìn những vết thương của tôi dây này. Vì sao anh xuống được chân núi mà lại không việc gì?

Làm ra vẻ không biết gì, thỏ báo:

- Đấy là con thỏ trên Núi Đậu Tía. Còn tôi, tôi là thỏ tương miso. Thỏ tương miso, anh rõ chưa?

- Gấu nghĩ là thỏ nói thật và thỏ hoàn toàn có ỉý. Nó hỏi:

- Anh thỏ tương miso ơi! Thế anh đang làm gì đấy?.

- À! Làm tương miso. Đây là loại thuốc đặc biệt để chữa vết thương, như vết bỏng, vết xước, vết thâm tím. Bôi thuốc này vào chỗ bị thương, sẽ hết đau ngay. Tôi làm tương miso để mang vào làng bán.

Gấu muốn xin một ít tương miso để chữa vết thương trên người. Nó bảo thỏ:

- Cho tôi một ít nhé. Tôi đang bị bỏng và xây sát.

- Được! Tôi sẽ cho anh một ít.

Thỏ đi vòng quanh gấu, nhét tương miso vào những chỗ xây sát trên người gấu. Muối trong tương miso ngấm vào vết thương, làm gấu xót không chịu nổi. Còn thỏ thì đã biến từ lúc nào. Gấu khóc lóc thảm thiết. Vừa khóc, gấu vừa cô lần ra sông đê rửa sạch tương miso trên lưng.

Gấu đi sang ngọn núi khác, và nó lại nhìn thấy thỏ. Thỏ đang mải mê chặt cây, làm thành từng lam ván mỏng. Gấu đến bên thỏ, trách:

- Anh vừa chữa bệnh cho tôi một cách tàn bạo. Người tôi bị sưng tấy lên. Tại sao anh nỡ đối xử với tôi như vậy?

Thỏ làm như không biết gì. Nỏ nói với gấu:

- Đấy là con thỏ trên Núi tương miso. Đúng là con thỏ tinh ranh. Tôi là thổ Núi Cây Tuyết Tùng. Thỏ Núi Cây Tuyết Tùng, anh nhớ nhé!

Gấu nghĩ thỏ nói đúng. Nó bèn hỏi:

- Thế anh định làm gì với những mảnh ván mà anh đang xẻ?

- Tôi sẽ ghép ván thành một cái thuyền để bơi trên sông bắt cá. Tôi rất thích bắt cá.

- Đó là một việc làm tuyệt vời. Anh cho tôi tham gia với nhé.

Thỏ đồng ý. Bàn với nhau một lát, thỏ và gấu đi đến quyết định: Thỏ lông màu trắng nên sẽ được một cái thuyền bằng cây tuyết tùng - vì cây tuyết tùng cũng trắng; còn gấu màu đen nên sẽ được một cái thuyền bằng bùn đen.

- Làm xong thuyền, thỏ và gấu mang ra sông. Chúng trèo lên thuyền của mình và bơi ra giữa dòng.

Thuyền của gấu làm bằng bùn, nặng, bị chìm nhiều trên mặt nước. Còn thuyền của thỏ, làm bằng gỗ tuyết tùng, nhẹ, nên chỉ bị chìm ít. Thấy thuyền của mình chim nhiều, gấu vội kêu:

- Anh thỏ ơi ! Cứu tôi với !

- Được rồi! Tôi đến ngay đây.- Thỏ đáp.

Bị ngấm nước, bùn rữa ra, nên thuyền của gấu bị nước ào vào. Thỏ làm ra vẻ như đang vội cứu gấu. Nó cầm mái chèo và nói:

- Nhảy sang đây! Nhảy sang đây, nhanh lên!

Nhưng, vừa nói vậy, thỏ vừa đẩy gấu xuống nước. Gấu chìm xuống sông và chết ngay. Thỏ kéo xác gấu lên, lôi về cạnh một ngôi nhà gần đó. Nó mượn một cái nồi, đun nước, làm thịt gấu, nấu súp. Tất cả người lớn trong bản đều đã đi làm ngoài đồng. Chỉ có trẻ con ở nhà. Bọn trẻ kéo đến xem thỏ làm thịt gấu rất đông. Thỏ bảo bọn trẻ giúp mình làm thịt gấu. Thịt gấu đem nấu súp, còn xương và đầu gấu thì bỏ gọn một đống. Xong đâu đấy, thỏ dặn bọn trẻ:

- Nghe tao dặn đây! Khi nào bô mẹ chúng mày về, chúng mày phải báo bố mẹ chúng mày gõ gõ cái chìa khoá này cho thành nhịp nhạc, còn chúng mày thì nhảy thành vòng tròn, và nhai đi nhai lại những chiếc xương đầu gấu này. Tao sẽ lên ngọn núi sau nhà ngủ. Nhưng chúng mày không dược nói là tao ở dâu.

Nói rồi thỏ đi ngay. Khi bô mẹ bọn trẻ từ ngoài đổng về, bọn trẻ liến nói lại điều thỏ dặn. Họ liền cầm chìa khoá gõ nhịp cho bọn trẻ nhảy. Bọn trẻ quây thành vòng tròn và nhảy. Vừa nhảy, chúng vừa nhai những mảnh xương đầu gấu; Và thế là răng chúng bị gãy. Thấy vậy, bố mẹ chúng bực tức vô cùng. Họ báo nhau: trò này chắc chỉ là của thỏ; thỏ đã làm hỏng hết răng con cái họ. Họ tra hỏi bọn trỏ xem thỏ ở đâu. Mac dù thỏ đã dặn bọn trẻ không được nói thỏ ở đâu, nhưng bị bố mẹ đánh đau quá, chúng đành phải khai thỏ đang ngủ trên núi sau nhà.

Bố me bọn trẻ cầm hái, lao đi. Họ lên núi và gặp thỏ đang ngủ ở đó. Họ đập hái vào thỏ, và giận dữ quát:

- Mày là con thỏ khốn kiếp! Vì mày mà con cái chúng tao gãy hết răng. Chúng tao căm thù mày! Chúng tao sẽ giết chết mày.

Và họ bảo bọn trẻ chạy về lấy ngay con dao để dưới gối ra cho họ.

Lũ trẻ chạy vể nhà. Nhưng, lại nghĩ là bố mẹ bảo lấy gối, nên chúng đem gối ra, chứ không đem dao.

Thấy bọn trẻ mang gối ra, các ông bố, bà mẹ bực tức quát:

- Chúng mày thực là một lũ ngu ngốc. Chúng tao không bảo mang gối. Mà bảo mang đao nhọn ở dưới gối cơ mà. Nếu đã nhầm, thì giờ chúng mày chạy về mang dao thịt gà để ở trong ngăn kéo chạn ra đây.

Bọn trẻ chạy về nhà. Nhưng lại tưởng là phải mang ngăn kéo chạn, chúng bèn tháo ngăn kéo chạn mang ra. Vô cùng bực tức, bô mẹ bọn trẻ lại quát:

- Ngu đâu mà ngu thế! Thôi, mau lấy ngăn kéo chạn úp lấy con thỏ. Đừng có để nó trốn thoát đấy!

Rồi bố mẹ bọn trẻ tự chạy về lấy dao. Hiểu rõ sự thể, thỏ nghĩ ngay được một cách trốn thoát. Từ trong ngăn kéo chạn, thỏ hỏi vọng ra:

- Này! Lũ nhóc! Chúng mày có biết đầu mẹ chúng mày to bằng chừng nào không?

Bọn trẻ giơ một tay, vòng thành một vòng tròn để diễn tả kích thước đầu mẹ mình, và nói:

- To bằng thế này này.

Thỏ bảo :

- Tao vẫn chưa hiểu. Chúng mày hãy diễn tả bằng cả hai tay xem nào.

Bọn trẻ bỏ cả hai tay khỏi cái ngăn kéo chạn, rồi vung tay, nói:

- To bằng thế này này!

Thừa cơ, thỏ đội cái ngăn kéo chạn lên, lách ra, rồi chạy vụt đi.

Vừa lúc đó bố mẹ chúng đến. Thấy thỏ chạy trốn, họ ném dao theo thỏ. Thỏ bị dao chém dứt đuôi, nhưng nó vẫn chạy thoát.

Từ đó, thỏ không có đuôi.

0