Có hai hạt cây nằm cạnh nhau trong một ngày xuân ấm áp. Hạt thứ nhất vườn mình mọc lên khỏi mặt đất. Hạt thứ hai nằm im lìm. Một con chim bay qua, sà xuống … và điều gì sẽ xảy ra? Em hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện.
Nghe tới đây, tôi giật thót mình. Tình bạn mãnh liệt trong lòng tôi trỗi dậy. Tình bạn ấy đã lấn át hết sự sợ hãi trong lòng tôi. Chẳng kịp nghĩ ngợi, tôi dùng hết sức lực của mình, dang rộng cánh tay che không cho cái mỏ nhọn hoắt mổ vào bạn tôi. Tôi là một hạt phấn hoa bé nhỏ. Lúc nào tôi ...
Nghe tới đây, tôi giật thót mình. Tình bạn mãnh liệt trong lòng tôi trỗi dậy. Tình bạn ấy đã lấn át hết sự sợ hãi trong lòng tôi. Chẳng kịp nghĩ ngợi, tôi dùng hết sức lực của mình, dang rộng cánh tay che không cho cái mỏ nhọn hoắt mổ vào bạn tôi.
Tôi là một hạt phấn hoa bé nhỏ. Lúc nào tôi cũng được mẹ hoa ấp ủ trong lòng. Nhưng trong một trận bão, tôi đã phải lìa xa người mẹ yêu dấu và đáp xuống giữa một bãi cỏ nhỏ, và tôi đã làm quen với một người bạn thân khác. Tôi và người bạn đã nhanh chóng kết thân. Bạn ấy cũng bị trận bão đưa đến nơi này như tôi.
Một buổi sáng mùa xuân ấm áp, nằm dưới lòng đất, nghe tiếng chim hót ríu rít, tôi bỗng muốn bỏ ngay chiếc áo khoác để vươn cao lên để đón tiết xuân ấm áp. Tôi liền tâm sự với người bạn thân. Nhưng bạn ấy bảo:
- Ở trên đó chắc là lạnh lắm! Tớ không lên đâu! Nếu cậu muốn thì cứ lên một mình đi!
Thấy bạn ấy quá sợ hãi, tôi cũng không thuyết phục thêm nữa. Tôi quyết định lên mặt đất một mình. Tôi vươn vai một cái thật mạnh. Thế là tôi trồi lên khỏi mặt đất và thấy khắp nơi sáng bừng ánh nắng xuân. “Ôi, đẹp quá!” – Tôi reo lên sung sướng! Trên mặt đất đẹp hơn cả những gì tôi đã tưởng tượng. Bầu trời xanh biếc với những đám mây trắng thơ thẩn dạo chơi. Mấy chú chim nhìn tôi, hót líu lo:
- Lích cha lích chích, chào mừng bé mầm cây mới chào đời!
Tôi thấy yêu cuộc sống này biết bao. Tôi muốn bạn tôi vùng dậy để cùng tôi hưởng niềm sung sướng này. Bỗng tôi thấy một con chim to lớn hung hăng bay tới đậu ngay sát gần tôi. Tôi sợ hãi nghiêng mình né tránh, nhưng có lẽ nó để ý đến bạn tôi nhiều hơn là tôi. Sau một hồi ngắm nghía, con chim cười ồ lên rồi nói:
- Hà hà … Ta thấy rồi nhé! Ta thấy rõ một hạt cây nhút nhát nằm ép mình trong cái áo khoác cũ rich ấy mà không chịu vươn vai trồi lên khỏi mặt đất như người bạn dũng cảm này của ngươi ….
Lúc bấy giờ, tôi mới biết con này có để ý tới tôi. Nhưng nó coi tôi là một người dũng cảm, tôi dần dần hết sợ. Ngẫm nghĩ một hồi, con chim lại nói tiếp:
- Một người nhút nhát như ngươi có sống trên đời này cũng chẳng làm gì được nữa, thôi thì để ta kết liễu đời người đi cho rồi.
Thấy thế, con chim vô cùng ngạc nhiên, nó sửng sốt kêu lên:
- Ngươi dám đưa tay ra chặn ta ư? Ngươi dũng cảm đấy! Nhưng sao ngươi không cho ta kết liễu cuộc sống của tên cây nhút nhát này?
Tôi không trả lời câu hỏi của con chim mà chỉ chậm rãi nói:
- Tôi biết tôi làm thế này là đã làm một việc vô cùng nguy hiểm, có khi còn tự đưa mình vào chỗ chết. Nhưng tôi không thể đang tâm nhìn người bạn thân ra đi như thế được. Xin ông hãy cho bạn ấy một cơ hội để thay đổi mình. Tôi hứa sẽ cố gắng thuyết phục bạn ấy!
Con chim sững người một lúc lâu rồi nhìn chằm chằm vào người bạn của tôi và nói một câu thật to:
- Ta sẽ tha thứ cho nhà người! Chính người bạn dũng cảm này đã làm ta thay đổi ý định đấy! Hãy học tập tấm gương của bạn ấy, bỏ cái tính nhút nhát này đi! Ta đi đây!
Nói đoạn, con chim bay vút lên trời xanh và biết mất vào khoảng không bao la.
Lúc này, bạn tôi đã hiểu ra mọi chuyện. Bạn ấy vươn vai, trồi hẳn lên khỏi mặt đất và cùng tôi đón ánh mặt trời tươi đẹp, ấm áp. Chẳng bao lâu, chúng tôi đã trở thành những cây to cao lớn, mạnh mẽ, có ích cho đời.