24/05/2017, 12:33

Câu chuyện giáng sinh của Diana

Bây giờ đang là tháng 12, tuyết rơi dày đặc. Julie, cô con gái 9 tuổi của tôi lao ào vào nhà, và thông báo đầy thảng thốt: - Mẹ ơi, Diana không có Giáng sinh! - Diana là ai? - Tôi hỏi. - Bạn ấy đi cùng xe buýt với con, và thỉnh thoảng ngồi cạnh con. ...

Bây giờ đang là tháng 12, tuyết rơi dày đặc. Julie, cô con gái 9 tuổi của tôi lao ào vào nhà, và thông báo đầy thảng thốt:

-       Mẹ ơi, Diana không có Giáng sinh!

-       Diana là ai? - Tôi hỏi.

-     Bạn ấy đi cùng xe buýt với con, và thỉnh thoảng ngồi cạnh con. Khi con hỏi bạn ấy thích nhận quà gì vào Giáng sinh thì bạn ấy nói bạn ấỹ không có Giáng sinh - Rồi Diana thở dài, nói tiếp - Diana có mái tóc đỏ đẹp lắm, nhưng con nghĩ bạn ấy quên chải đầu. Những bạn khác không thích ngồi cạnh bạn ấy.

Tôi có hỏi thêm về gia đình Diana nhưng Julie không biết nhiều lắm. . Cô bé chỉ biết rằng Diana còn mấy đứa em và Diana xuống xe buýt ở một trạm mà “con chẳng nhìn thấy ngôi nhà nào cả”.

Tôi không thể không nghĩ về Diana, cô bé tóc đỏ quên chải đầu và không có Giáng sinh, suốt tối hôm đó. Sáng hôm sau, ngay khi Julie lên xe buýt tới trường, tôi gọi điện cho thầy hiệu trưởng, hỏi thăm về Diana.

-      Đó là đứa con của gia đình Martin, sống trong một hẻm nhỏ khá xa đường cái. Sao thế ạ, có vấn đề gì chăng? - Thầy hiệu trưởng hỏi:

Tôi giải thích câu chuyện của Julie và thầy nói rằng gia đình Martin có thể cần sự giúp đỡ.

Tôi hôm ấy, tôi chuẩn bị một chiếc hộp thật to và cả nhà thảo luận xem nên đem gì tới cho gia đình Martin.

Jeanna, em gái kế Julie chọn mấy món đồ chơi và một chú gấu bông cho những cô em gái của Diana. Jeremy, chưa đầv 3 tuổi, bắt chước chị, cũng bê hộp đồ chơi của mình ra, bỏ vài món vào chiếc hộp to. Thôi thì để riêng bánh kẹo vào những chiếc túi.

-      Con sẽ cho bạn ấy cái mũ với găng tay cùng màu được không? - Julie chỉ bộ mũ và găng tay màu xanh Giáng sinh mà tôi mới mua cho cô bé.

-        Mắt của bạn Diana cũng màu xanh như vậy!

Mũ và găng tay được đặt vào trong hộp.

Hôm sau là đêm Giáng sinh và đến tối, tôi đặt chiếc hộp vào cốp ô tô. Khi tôi bắt đầu mặc áo khoác, Julie thì thào:

-        Mẹ ơi, con không muốn đi.

-        Tại sao thế? - Tôi ngạc nhiên

-        Con sợ Diana sẽ ngượng và không dám ra gặp con - Julie lo lắng.

Tôi hiểu sự nhạy cảm của Julie. Cô bé sợ rằng Diana sẽ biết rằng Julie đã “mách lẻo” về sự “không có Giáng sinh” của Diana. Nên tôi đồng ý để Julie ở nhà.

Rời đường cái, xe phải đi vào một con đường nhỏ nhiều bùn đất. Cuối cùng, chúng tôi tìm thấy một ngôi nhà nhỏ ở gần rừng. Một người đàn ông ra mở cửa khi tôi gọi - đó là ông Martin. Tôi trao cái hộp to cho ông, còn mấy đứa trẻ nấp sau lưng bố thì mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi một cách tò mò.

Sau kì nghỉ Giáng sinh, Julie đi học lại và buổi chiều, tôi lại nghe tiếng Julie lao sầm sập qua cửa, lần này, với một nụ cười bí ẩn. Cô bé dừng ngay trước mặt tôi, nói:

-        Mẹ ơi, Diana biết hết cả rồi!

-        Biết cái gì?

-      Bạn ấy biết con “mách lẻo” - Julie đáp, vẫn cười và nói tiếp - Mẹ biết không, hôm nay Diana đội mũ xanh và đi găng tay xanh, hợp với màu mắt của bạn ấy lắm! Khi con lên xe buýt, bạn ấy ôm chầm lấy con và bảo: “Julie, cả nhà tớ đã có Giáng sinh rồi đấy!”.

Nguồn:
0