16/01/2018, 13:01

Cảm xúc về một con vật nuôi – Văn mẫu lớp 7

Cảm xúc về một con vật nuôi – Văn mẫu lớp 7 Cảm xúc về một con vật nuôi – Bài số 1 Con người, ai cũng có một đời sống tâm hồn, tình cảm riêng. Mọi thứ trong đó đều đẹp đẽ và đáng trân trọng cho dù đó là thứ tình cảm nhỏ nhất. Đối với tôi, tình cảm đối với các con vật nuôi trong gia ...

Cảm xúc về một con vật nuôi – Văn mẫu lớp 7

Cảm xúc về một con vật nuôi – Bài số 1

Con người, ai cũng có một đời sống tâm hồn, tình cảm riêng. Mọi thứ trong đó đều đẹp đẽ và đáng trân trọng cho dù đó là thứ tình cảm nhỏ nhất. Đối với tôi, tình cảm đối với các con vật nuôi trong gia đình đã chiếm một góc không nhỏ từ lúc nào tôi cũng chẳng rõ.

Hồi tôi năm tuổi, cũng vừa lúc nhà tôi phải chuyển đến nhà mới. Tôi đã được nội đồng ý cho bế” Xanh” – bạn mèo dễ thương của tôi theo cùng. Cả ngày tôi chơi với Xanh, chán thì ngồi trước cửa ngắm nhìn xe cộ vút qua mà tha hồ tưởng tượng, Vẽ vời ra vô vàn câu chuyện, Cũng là một cái thú.Tôi chỉ tự kể mình nghe. Nội biết tôi ưa tĩnh nên không bao giờ hỏi khi thấy tôi ngồi một mình ngoài cửa cùng chú bạn Xanh. Xanh của tôi trông rất tức cười, điều đặc biệt là trên người chú chẳng có tí xanh nào cả, kể cả đôi mắt cũng nâu hệt như bộ lông dày mượt, đuôi chúa chỉ ngắn một mẩu và thân mình tròn hết mực. Đó là do tôi vất vả nuôi nuôi nấng cậu bạn suốt mấy năm liền. Thú vị nhất là chú mèo Xanh hơn tôi những năm tuổi. Chắc vì già,càng lúc chú bạn càng ít chơi đùa, chỉ cuộn mình trong ổ, hết ngủ lại lim dim, tôi gọi sao cũng không dậy.

Không lẽ tôi cứ phải chơi một mình sao? Thật bất ngờ! Một bình minh trời đẹp, tôi tỉnh giấc bởi tiếng “meo meo” lạ tai. Trước mắt tôi là một cô mèo với bộ lông trắng muốt, cái đuôi dài cỡ bốn lần đuôi Xanh và đôi mắt đẹp vô cùng, xanh đại dương thăm thẳm.” Mèo mới lớn”- tôi gọi cô mèo như vậy, đó là món quà nội đã dành cho tôi nhân dịp tôi tròn sáu tuổi. Bà gọi cô mèo là Va, giống như khi đặt tên Xanh, là để hoài niệm về Xanh Pê Téc bua và Ma-xcơ-va, hoài niệm về nước Nga cổ kính, quật cường. Những điểu này về sau tôi mới hiểu. Hằng ngày, tôi và Va cùng đùa vui,ném bóng, trốn tìm. Va rất lạ. Có những lúc, nó nghịch ngợm vô cùng nhưng nhiều khi từ chối hẳn mọi trò chơi. Va đủng đỉnh dạo khắp nhà, đuôi cứ dựng lên trời trông rất ngộ. Lạ hơn cả là cô mèo rất yêu quý Xanh, còn Xanh thì lại ghét Va, sử sự như một bà già khó tính. Xanh không cho Va lại gần mình, hễ thấy Va lại gần là nó lại gầm gừ, rồi luôn ăn phần của Va, mặc đĩa cơm to phần Xanh, hãy còn nguyên vẹn. Rất hiền lành, Va sẵn sàng lùi ra để nhường cơm cho Xanh, chỉ khi Xanh đã ăn xong, Va mới dám mon men đến gần đĩa cơm thừa, nhiều bữa không còn gì thế là Va nhịn đói. Tuyệt nhiên, Va không hề lại gần đĩa cơm đầy của Xanh. Rồi cả những khi Xanh đang ngủ thì cô mèo Va lại chạy đến nép vào người Xanh, nhắm mắt lại. Xanh càng gầm gừ, càng đuổi đi thì Va càng tiến tới làm thân. Thế rồi một lần, Xanh cáu quá đã cào vào má Va. Nó chạy vụt đi, hai ngày liền không về.. Thật bất ngờ, ngày thứ ba Xanh đã đi tìm Va, và thấy cô mèo nằm trong gác bếp…Hôm ấy, Va được ăn phần cơm nguyên vẹn, lúc ngủ còn được tựa vào lưng Xanh. Nhưng tiếc rằng trời chỉ cho một ngày…

Ngày lễ Nô-en năm đó, tôi được tặng quả cầu có tám quả chông vàng xinh xinh với dây rút buộc quanh. Mỗi lần đập xuống đất, chuông kêu boong boong nghe thật vui tai. Tôi lại cùng Va chơi ném bóng. Va chơi rất nhiệt tình vì còn đang vui vì chuyện hôm trước. Va kêu meo meo khiến cho tôi cười nắc nẻ. Nhưng rồi, thời gian ngừng trôi, quả cầu bay xa, Va phóng theo. Đây là lòng đường. Xanh lao ra từ trong ổ, đột ngột. K…ké…t…xôn xao..tiếng người …đám đông…Xanh, Va..! Muộn, muộn thật rồi! Trước mắt tôi là 1 vũng máu, rất nhiều máu đỏ tươi. Tôi lạc trong chân trời, bơ vơ giữa thinh không, vô tận. Tôi chạy mãi, mồ hôi lấm tấm, người nóng bừng lên như hòn lửa đỏ. Tôi lạc giữa sa mạc hoang sơ, môi rớm máu và cổ họng khô cháy. Tôi đã ốm đến một tháng. Mở mắt, Xanh lại gần giường vuốt vào má tôi, cái chân sau đi không vững vì đau. Còn Va, Va đã bay lên thiên đường, từ khi tôi còn lạc trong một chân trời vô tận. Va là thiên sứ hay sao mà vụt đến rồi lại vụt đi. Vội quá!

Cảm xúc về một con vật nuôi – Bài số 2

Người bạn tuổi thơ của em không chỉ là những người bạn cùng trang lứa, những người cùng em vui chơi, học tập mà em còn có một người bạn vô cùng đặc biệt nữa, đó chính là chú chó nhỏ mà bố em tặng nhân dịp sinh nhật. Đối với nhiều người chó con chỉ là một loài vật nuôi trong gia đình nhưng đối với em, chú chó nhỏ là một người bạn thân thiết, chú chó nhỏ đã cùng em lớn lên, cùng em tạo ra nhiều kỉ niệm vui vẻ của tuổi thơ.

Chú chó nhỏ của em tên là Micky, lần đầu tiên em gặp Micky là vào dịp sinh nhật tám tuổi của em. Từ đó cho đến nay, Micky vẫn là người bạn trung thành, cùng em chung sống dưới một mái nhà. Tình cảm của em dành cho Micky không chỉ dừng lại ở tình cảm của một người chủ nhân dành cho vật nuôi của mình nữa mà đó đã trở thành tình bạn thân thiết, gắn bó mà nếu như thiếu đi Micky thì cuộc sống của em sẽ trở nên tẻ nhạt hơn rất nhiều.

Em còn nhớ rất rõ, đó chính là sinh nhật đáng nhớ nhất trong cuộc đời của em.Vào sinh nhật tám tuổi, bố em đã tặng em Micky, khi đó còn là một con chó nhỏ với bộ lông trắng muốt, đó cũng là món quà mà em yêu quý nhất, em vẫn luôn cảm ơn bố vì đã tặng Micky cho em. Năm nào cũng vậy, cứ vào dịp sinh nhật thì gia đình em đều tổ chức sinh nhật mừng tuổi mới cho em, đó là những bữa cơm gia đình đầy đầm ấm, là những bữa tiệc liên hoan nhỏ vào buổi tối để em có thể cùng bạn bè thổi nến, nguyện ước cho tuổi mới.

Như thường lệ, sinh nhật năm tám tuổi của em được mọi người tổ chức vô cùng vui vẻ, ấp áp. Sau bữa cơm với gia đình thì thời điểm em vui mừng nhất cũng đến, đó là khi em cùng bạn bè thổi nến mừng sinh nhật, nhưng điều khiến em buồn nhất trong buổi sinh nhật này đó chính là bố em đi công tác xa nhà, không thể về kịp để cùng em mừng sinh nhật. Bố là người em rất yêu quý nên sự vắng mặt của bố khiến cho em vô cùng buồn bã. Buổi sinh nhật diễn ra vô cùng vui vẻ, em và bạn bè đã cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật, cùng nhau thổi nến, cắt bánh và mở từng gói quà trong tiếng hò reo của các bạn.

Các bạn đã tặng em rất nhiều những món quà xinh xắn như: chiếc bút chì hình thủy thủ mặt trăng, quyển vở đầy màu sắc hay một chiếc gọt bút chì xinh xắn… Em rất cảm động trước những món quà ấy, bởi đó không chỉ là những món quà thông thường mà còn là tình cảm của các bạn dành cho em. Khi buổi sinh nhật gần kết thúc thì sự xuất hiện của một người làm cho em vô cùng bất ngờ, mà trên hết là vui mừng và hạnh phúc. Đó là bố của em, em cứ ngỡ sinh nhật này không được ở bên bố nhưng bố đã dành cho em một sự bất ngờ lớn. Đặc biệt, bố còn tặng em một món quà vô cùng ý nghĩa và xinh xắn, đó là một chú chó nhỏ.

Chú chỏ nhỏ xíu, chiếc đầu của chú chỉ to hơn bàn tay của em một chút xíu, bộ lông trắng muốt vô cùng dễ thương, không hiểu sao lúc ấy em thấy chú chó nhỏ rất giống một chú chuột Micky mà em thường xem trên truyền hình. Vì vậy mà em đã đặt tên cho chú chó nhỏ là Micky. Micky là một chú chó thông minh và vô cùng lanh lợi, chỉ trong một thời gian ngắn thì em và Micky đã trở nên thân thiết mà cùng nhau đùa giỡn chạy nhảy như những người bạn thực sự.

Micky có bộ lông mềm mượt, trắng muốt mà khi chạm vào sẽ có cảm giác vô cùng dễ chịu, đôi mắt của chú tròn và đen lúng liếng như hai viên ngọc trai đen, lúc nào cũng long lanh đọng nước khiến cho Micky trở nên khả ái vô cùng. Hai chiếc tai nhỏ trên đầu bé xinh lúc nào cũng lúc lắc khiến cho đám lông mềm mượt bay qua lại vô cùng xinh xắn. Đôi chân của Micky cũng ngắn ngủn và nhỏ xíu, bộ lông dày và mượt che khuất khiến cho Micky càng trở nên nhỏ bé. Vẻ ngoài dễ thương của chú chó nhỏ khiến cho em và mọi người trong gia đình đều vô cùng yêu quý và thường xuyên nựng nịu chú.

Micky vô cùng thông minh, chú có thể nhận biết tất cả các thành viên trong gia đình chỉ trong một thời gian ngắn, để khi có ai về nhà thì chú chó nhỏ lại chạy ra mừng rỡ, dùng bộ lông mềm mượt của mình để cọ cọ vào chân chủ như để làm nũng. Micky cũng rất hiền, và ngoan ngoan, khi em ôm chú vào lòng thì chú chỉ lim dim mắt hưởng thụ những cái vuốt ve nhè nhẹ, thỉnh thoảng lại dụi đầu vào lòng em như một thói quen khó bỏ. Tuy nhiên, đối với những người lạ vào nhà, Micky thường kêu để mọi người trong nhà biết đến sự xuất hiện của những vị khách này.

Micky là một chú chó vô cùng dễ thương mà bất cứ ai chỉ cần nhìn một lần đều cảm thấy yêu thương, đối với em thì Micky còn là một người bạn, mỗi khi có những chuyện buồn trong học tập, cuộc sống thì em thường tâm sự với Micky, những lúc ấy Micky luôn im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng dụi đầu vào chân em và ngước đôi mắt long lanh lên như muốn an ủi em vậy

Micky là món quà vô cùng ý nghĩa mà bố đã tặng cho em, đó là một người bạn cùng em trưởng thành, cùng em trải qua những vui buồn của cuộc sống. Em rất yêu quý Miky và mong muốn Micky mãi ở bên cạnh em như bây giờ.

Cảm xúc về một con vật nuôi – Bài số 3

Giữa cuộc sống tất bật hằng ngày, chắc ai cũng có một người bạn cùng đồng hành để xua tan những vất vả, lo lắng trong công việc, học hành. Những người bạn đó là ai? Đó là những con thú mà chúng ta vẫn nuôi. Đối với mỗi người, chúng có thể là những chú chim, hay những chú mèo. Còn đối với tôi thì chú chó “Bill” là một niềm vui lớn giúp tôi xua tan đi những mệt nhọc, lo toan sau một ngày học hành mệt mỏi.

Chú chó “Bill” được bác tôi cho từ khi tôi mới lên sáu tuổi. Nó trông rất to,bằng cái xe đạp của tôi. Nó khoác trên mình một màu nâu vàng rất dịu. Cái đầu của nó tròn tròn, lúc nò cũng lắc trông rất ngộ. Bill có đôi mắt tròn, màu nâu đậm. Chiếc mũi của Bill nhỏ nhỏ, xinh xinh lúc nào cũng ươn ướt. Những chiếc râu mép nhỏ, trắng như cước. Bill có những chiếc răng nanh nhỏ, trông rất sắt bén. Khi nó ngủ, lại nhe ra những chiếc răng trông rất dữ. Hai đôi tai của Bill lúc nào cũng vểnh lên nghe ngóng. Hai đôi chân của Bill hơi gầy có những chiếc móng đeo đi rất nhẹ nhàng. Bill có cái đuôi dài và xù lên giống như cây chổi lúc nào cũng phe phẩy, rất ngộ.

Tôi còn nhớ mãi vào mùa thu năm trước. Bill mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Ba mẹ tôi đã cố gắng chạy chữa nhưng bệnh tình của Bill vẫng không hề suy giảm. Bill ngày càng yếu dần. Thấy Bill như vậy, tôi khóc nhiều lắm. Có lúc, tôi còn xin ông tiên cho tôi được thế bệnh cho Bill mắc dù biết đó chỉ là một ước mơ, một ước mơ không bao giờ có thể thực hiện được. Rôi một bổi chiều đầy mưa, Bill không còn ở trên thế gian này nữa.. Tôi ôm lấy Bill và khóc oà lên…

Tôi không bao giờ có thể quên được chú chó Bill thân yêu này này. Bởi nó đã giúp cho gia đình tôi rất nhiều. Mỗi khi đi học về, vừa bước qua cánh cổng thì thứ mà tôi thấy đầu tiên chính là Bill. Nó quấn quít lấy chân tôi, đuôi ve vẩy mừng rỡ làm cho tôi quên hết những mệt nhọc. Khi màng đêm buông xuống, mọi người đều chìm trong giấc ngủ, thì nó lại thức giấc canh nhà. Nhiều lúc chỉ nghe được tiếng động nhỏ, nó lại sủa lên làm cho cả nhà thức giấc. Không những thế, trong đời sống chó còn là một món ăn đặc sản. Đáng ca ngợi nhất là đức tín trung thành của chúng. Có những chú chó mà dù chủ có ở đâu thì chúng cũng có mặt ở bên cạnh. Lúc chỉ có một mình. chúng còn có thể là người bạn ở bên cạnh để xua tan đi cái cảm giác cô đơn đó.

Gia đình tôi rất quý Bill. Biết bao kỉ niệm buồn vui của gia đình mà có có Bill cùng chia sẻ. Bố tôi nói: nó nó không còn là một chú chó, mà nó như một thành viên thân thiết trong gia đình. Dù đã đi xa khỏi thế giới này mãi mãi, nhưng hình ảnh của Bill lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi sẽ nhớ mãi Bill và giữ gìn những kỉ niệm giữa tôi và chú chó thân yêu này.

Cảm xúc về một con vật nuôi – Bài số 4

Hồi nhỏ, ba mẹ và mấy chị em tôi sống chung trong căn nhà cùng với ông bà ngoại và cậu, mợ. Lúc ấy, gia đình tôi được một người quen tặng một con cún rất dễ thương. Nó tên là Si Tô – cái tên đã có trước khi Si Tô là thành viên mới chính thức của gia đình tôi.

Tôi nhớ khi về nhà tôi, Si Tô là một chú cún nhỏ dễ thương với bộ lông xù kết hợp với màu nâu hạt dẻ, trông bộ lông vô cùng quyến rũ và đập vào mắt người khác khi nhìn Si Tô lần đầu. Không những vậy, sự đáng yêu ấy còn được hấp dẫn hơn với đôi mắt đen long lanh và tròn xoe như hạt nhãn. Chiếc mũi của chú cún bé bé xinh xinh lúc nào cũng ướt cùng với đôi tai to, thính, lúc nào cũng vểnh vểnh lên như nghe ngóng điều gì. Nét đáng yêu ấy còn thể hiện qua cái đuôi tí xíu, nho nhỏ lúc nào cũng ngoe nguẩy theo nhịp những bước chân ngắn, mập mạp đi một cách uyển chuyển. Ngày tháng trôi qua, Si Tô lớn dần và ngày càng thân thiết với mọi người và vóc dáng của chú cún ngày càng tuyệt đẹp hơn.

Tôi nhớ rất rõ mỗi lần tôi và Ngọc Ngân đi học mẫu giáo về, từ xa, Si Tô đã đứng ngay sau cánh cổng đợi, ánh mắt hướng về phía chúng tôi. Ba mẹ mở cửa và Si Tô rất mừng, nhảy cẫng lên vui mừng thật đáng yêu! Ba tôi khép cửa và tôi, Ngọc Ngân vuốt ve bộ lông mượt mà ấy, thực sự rất thích Si Tô nằm xuống và ngước nhìn kêu lên “ư ử” như muốn nói ràng “chào hai chị – cử chỉ thân thiện, đáng yêu làm sao! Lúc ấy, tôi bảo: “Si Tô đợi hai chị cất cặp nha!”. Rồi tôi và Ngọc Ngân lon ton chạy vào nhà cất cặp và thưa ông bà ngoại đi học mới về. Sau đó bà ngoại đưa tôi đồ ăn nhẹ buổi chiều của Si Tô. Tôi, Ngọc Ngân cho Si Tô ăn. Si Tô ăn rất chậm rãi, chắc nó không đói lắm. Sau đó, tôi lấy một hộp sữa trong tủ lạnh đổ vào chén của Si Tô một nửa, Si Tô hớp từng ngụm nhỏ trong bát. Ăn xong, tôi và Ngọc Ngân ôm Si Tô chơi với nhau.Sau đó, ba ra tắm cho Si Tô rồi mặc đồ cho nó.Trông nó thật đáng yêu làm sao, giống như một cô “công chúa nhỏ”! Và ngày nào cũng thế, tình bạn của chúng tôi ngày càng khăng khít hơn, không xảy ra chuyện gì. Si Tô là một chú cún nghịch ngợm nhưng cũng rất đáng yêu, thân thiện.

Si Tô là chú bảo vệ nhỏ của nhà tôi. Tuy “nhỏ nhưng có võ”. Mồi lần có tiếng động hay người lạ, Si Tô sủa vang ầm ĩ cả nhà.

Và một ngày thật đáng buồn! Hôm ấy khi tôi còn là một đứa trẻ cấp hai, vào đêm cỡ chín giờ hơn thì gia đình tôi cho Si Tô ăn cơm rồi và nó đang nằm dài ngoài sân. Lúc đó, cửa chính đang mở hé nhỏ vì chị tôi mới ra ngoài mua đồ gần nhà sẽ về nhà liền nên đóng cửa hờ lại. Sau đó, ba tôi định ra ngoài sân đổ xích Si Tô lại thì không thấy nữa. Ba hỏi mọi người con Si Tô đâu rồi ai cũng nói không biết và tôi nhớ ra lúc nãy chị hai đi ra ngoài và tôi nghe tiếng Si Tô sủa to nhưng tôi nghĩ là mấy người hàng xóm hay mấy đứa bạn cùng tuối tôi hoặc lớn hơn hay đi qua nhà ngoại tôi vào buổi tối nên tôi không quan tâm lắm và sau đó thì không nghe tiếng chó sủa gì cả. Và rồi tôi cùng Ngọc Ngân, ba, cậu và anh đi kiếm vòng vòng quanh đâu đó và hỏi người ta có thấy không, có người nói là tôi không biết, tôi không thấy, có cô kia thì nói: “Khi nãy có thấy một đứa con trai tầm hai mươi vô nhà rồi ra có mang theo cái ba-lô, tôi tưởng người nhà mấy anh nên không để ý lắm”. Cô nói thêm là: “Đứa con trai đó mặc áo đen hay xanh gì đó tại tối quá tôi nhìn không rõ với không nhớ kĩ lắm”. Nhưng hôm đó nhà tôi không ai mặc áo như vậy cả. Sau đó ba tôi cám ơn cô xong ba nói: “Thôi về nhà đi, người ta bắt con Si Tô mình rồi không kiếm được đâu!”.

Sau đó chúng tôi về nhà, tôi và Ngọc Ngân rất buồn vì chú chó con ấy rất dễ thương và thân với hai chị em tôi. Lúc đó, đây là lần đầu tiên mà tôi thấy trống rồng khi biết mình đã mãi mãi mất đi một người bạn thân rất tốt bụng và thân thiện.

Tôi nhớ mãi cái hình dáng đáng yêu, ngộ nghĩnh ngày nào của Si Tô. Từ đó vẻ sau, gia đình tôi không nuôi chó nữa, kông phải chúng tôi hết yêu chúng mà là vì sợ việc này sẽ xảy ra một lần nữa và lại buồn khi nhìn thấy một con vật hiền lành, đáng yêu của mình bị người khác bắt đi.

Vũ Hường tổng hợp

Từ khóa tìm kiếm

  • https://xembaigiai com/cam-xuc-ve-mot-con-vat-nuoi-van-mau-lop-7-2595 html
  • viết bài văn tả con chó lớp 7
  • cảm xúc về con vật nuôi
  • cảm xúc về con vật nuôi lớp 7
  • biểu cảm về con chó lớp 7
  • cảm nghĩ về con vật nuôi
0