06/02/2018, 10:39

Cảm nhận về truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen.

Đề bài: Cảm nhận về truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen. Bài làm Nhà văn An-đéc-xen là một nhà văn gắn liền với nhiều tuổi thơ của trẻ em trên toàn thế giới. Ông đã viết lên nhiều câu chuyện cổ tích với những cái kết có hậu làm nên nụ cười của rất nhiều độc giả ...

Đề bài: Cảm nhận về truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen.

Bài làm

Nhà văn An-đéc-xen là một nhà văn gắn liền với nhiều tuổi thơ của trẻ em trên toàn thế giới. Ông đã viết lên nhiều câu chuyện cổ tích với những cái kết có hậu làm nên nụ cười của rất nhiều độc giả nhí.

Nhưng trong tác phẩm "Cô bé bán diêm" kết thúc của truyện lại làm cho người đọc không khỏi băn khoăn day dứt trước sự ra đi của một cô bé nghèo khổ, lang thang trong đêm cuối năm.

Cái chết của cô bé bởi những con người xung quanh cô quá vô tâm, không ai quan tâm tới nỗi đau, sự cô đơn trong tâm hồn của em. Cái chết của cô bé bán diêm chính là lời tố cáo về sự thờ ơ của xã hội với những mảnh đời trẻ thơ bất hạnh.

Trong đêm cuối năm ấy, giữa mùa đông rét mướt đó có một cô bé đi trong đêm tối, dưới trời mưa tuyết với đôi chân trần không giày, không tất, em cũng không đội mũ.

Hai tay em đã tê cóng bởi lạnh buốt, bụng em đói meo bởi từ sáng tới giờ em chưa bán được bao diêm nào. Cũng không có ai nhủ lòng từ bi, bố thí cho em chút tiền lẻ, hay chiếc bánh mỳ để em có thể ăn lót dạ, ấm lòng.

Trong đêm cuối năm dường như rất ít người ra đường nếu có ai đó có việc phải đi ra ngoài thì hình như họ cũng rất vội vàng, bởi họ không muốn bỏ qua giây phút được cùng gia đình quây quần đón năm mới sang.

Em bé không thể về nhà bởi nếu em không bán được bao diêm nào thì nhất định về nhà sẽ bị cha em đánh đòn. Về nhà cũng không ấm áp hơn ngoài đường là bao, bởi em chỉ sống ở tầng áp mái, không có lò sưởi cũng chẳng đủ ấm. Nghĩ vậy nên cô bé bán diêm cứ tiếp tục đi trong đêm như vậy.

phát biểu về truyện cô bé bán diêm

Em đi mãi mà chẳng bán được bao diêm nào, nên cô bé ngồi giữa khe hở của hai ngôi nhà trong suy nghĩ của em chợt lóe lên ý nghĩ lấy những que diêm sưởi ấm cho đôi bàn tay của mình. Nghĩ vậy em đã quẹt một que diêm lên.

Trong ánh sáng lung linh kỳ diệu đó em nhìn thấy một cái lò sưởi. Hơi ấm của nó lan tỏa làm em vô cùng ấm áp. Cô bé bán diêm đã rất lạnh và điều em ao ước lúc này chính là một cái lò sưởi để cho cơ thể em có thể ấm áp lên đôi chút. Khi ánh sáng từ que diêm vụt tắt em lại nhìn thấy những mảnh tường tối đen, tuyết vẫn rơi đường phố vắng lặng người qua lại.

Em quẹt que diêm thứ hai, lần này em nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, chao ôi ngon ơi là ngon, có súp nóng, có cả một con ngỗng quay với những chiếc thìa, dĩa bằng bạc sáng loáng cả mắt. Dường như cô bé bán diêm của chúng ta đã rất lạnh và đói. Mơ ước giản dị của em chỉ là một nơi ấm áp và một bữa tối no bụng.

Một mơ ước bình dị với bất kỳ em bé nào nếu có cha có mẹ, có một mái ấm gia đình nhiều tình thương. Nhưng với em bé bán diêm của chúng ta thì thật là điều xa vời hoang tưởng.

Cô bé bán diêm lại quẹt que diêm thứ ba lên lần này em nhìn thấy một cây thông nô en rực rỡ sắc màu. Trên cây thông đó còn treo rất nhiều quà. Đó là cây thông đẹp nhất mà từ trước tới giờ em từng nhìn thấy. Que diêm thứ tư sáng lên em nhìn thấy bà ngoại của mình.

Người duy nhất trên đời này yêu thương em. Nhưng bà đã qua đời từ năm ngoái nên trên cõi đời này không còn ai yêu thương em nữa. Em nhìn thấy bà nhìn thấy người yêu thương của mình, khiến em òa khóc, cô bé muốn được đi cùng bà của mình. Cô gọi lớn "Bà ơi cho cháu đi theo với"

Em mong muốn được sống với người bà thân thương của mình được sống với tình yêu thương của người thân với mình.

Rồi em cũng được đi cùng bà tới một nơi mà chẳng còn những buồn đau, đói khổ, đến nơi mà ba em sẽ chẳng thể nào hành hạ đánh đập em được nữa. Nơi sẽ có nhiều tình thương yêu, hạnh phúc ngập tràn.

Cô bé bán diêm của chúng ta đã ra đi như vậy. Sáng hôm sau trên đường phố khi người ta thức dậy đã thấy có xác một cô bé nằm lạnh lẽo nơi góc phố, trên môi cô vẫn còn mỉm cười hạnh phúc.

Kết thúc của truyện ngắn làm cho người ta ám ảnh bởi trong cảnh đầu năm thiêng liêng, ngày mà con người ta mong ước tới những điều hạnh phúc, hy vọng mới nhưng cô gái nhỏ bé của chúng ta lại ra đi như vậy.

Một kết thúc khiến cho trái tim người đọc cảm thấy nhức nhối nhưng lại là sự giải thoát hoàn hảo cho em. Bởi trên thế gian này không còn ai yêu thương em nữa, mọi người sống ích kỷ và quá vô tâm trước nỗi đau của người khác.

Không ai lo lắng, yêu thương chăm sóc em, tới cha em người thân duy nhất của em cũng không hề quan tâm yêu thương em. Ông ta chỉ biết say xỉn suốt ngày rồi đánh đập hành hạ em bắt em phải đi kiếm tiền về cho ông ta mà thôi, vậy em sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Thông qua truyện ngắn này nhà văn An-đéc-xen muốn gửi những thông điệp ý nghĩa nhân văn tới toàn thể con người rằng ở ngoài kia có rất nhiều em bé lang thang cần bàn tay chăm sóc, giúp đỡ của chúng ta. Chỉ cần một cử chỉ nhỏ nhoi chúng ta có thể cứu vớt được một linh hồn cô đơn, tuyệt vọng, khốn khổ.

Đông Thảo


Từ khóa tìm kiếm:

  • có ý kiến cho rằng truyện ngắn an-đéc-xen các nhân vật có hoàn cảnh rất thương tâm nhưng nhìn chung truyện của ông luôn lấp lánh thứ ánh sáng lãng mạng kì ảo kết thúc có hậu mang đến cho người đọc niềm tin và tình yêu đối với cuộc sống với truyện ngắn an-
0