03/06/2017, 22:39

Cảm nghĩ về người thân: Ba em.

Xin cho con được một lần gọi hai tiếng: Ba ơi! Con lớn dần lên qua từng lời ru của bà: "Mồ côi cha ăn cơm với cá Mồ côi má lót lá mà nằm". Xót xa quá phải không ba? Suốt 21 năm ròng con phấn đấu vươn lên, bỏ lại sau lưng dấu chấm hỏi về một đấng sinh thành. Ba ơi, cho phép con ...

Xin cho con được một lần gọi hai tiếng: Ba ơi!


Con lớn dần lên qua từng lời ru của bà:
"Mồ côi cha ăn cơm với cá
Mồ côi má lót lá mà nằm".

 
Xót xa quá phải không ba? Suốt 21 năm ròng con phấn đấu vươn lên, bỏ lại sau lưng dấu chấm hỏi về một đấng sinh thành.
 
Ba ơi, cho phép con được gọi như thế dẫu chưa một lần con biết mặt ba. Nữa tuổi đầu con đã mất ba. Ba không đi về cõi vĩnh hằng, ba chỉ đi tìm hạnh phúc ở nơi khác, nơi đó không có bóng dáng và đôi chân bé bỏng của con. Có bao giờ ba chợt nhớ đến con không, đứa con gái bé bỏng, dại khờ mà ngày ba đi vẫn còn ẵm ngửa? Mà nhớ làm gì kia chứ, khi chờ đón ba là những lời dịu ngọt và vòng tay âu yếm, vỗ về?
 
Trong biển cả tình yêu của mẹ, con vẫn thấy thiếu vắng một điều gì đó. Có những chiều con lặng lẽ đi ngang trường mẫu giáo, ngắm những gương mặt ngây thơ bi bô với ba chúng sau giờ tan trường. Lòng con bỗng dấy lên niềm ganh tỵ. Nhưng cảm giác ấy qua nhanh, còn lại trong muôn ngàn câu hỏi, không có lời giải đáp. Con cũng từng hỏi cô giáo" Sao con không có ba", cô trả lời rằng" Chỉ cần con ngoan, học giỏi, ba sẽ về bên con". Háo hức, tin tưởng, con phấn đấu đạt danh hiệu học sinh giỏi cấp tỉnh để mong ba quay về nhưng không, ngày nhận giấy khen, ánh mắt con luôn hướng về nơi xa xăm tìm kiếm một bóng hình. Nhưng không gặp. Niềm tin trong con lung lay. Hay là con chưa ngoan, chưa học giỏi?
 
Ngày vào đại học, nhìn vào ánh mắt rạng ngời không che giấu được vết chân chim của mẹ, con cảm nhận một nỗi đau. Mười tám năm đằng đẵng chăm chút con thành tài, mẹ một mình bươn trải vượt qua muôn ngàn cay đắng.
 
Con ước mong một lần được gặp ba, dẫu chỉ nhìn thấy con cũng cam lòng. "Lá rụng về cội' mà phải không ba?
 
Ba có mái ấm gia đình riêng, với nhưng lo toan, suy tính, vun vén riêng cho gia đình mình. Con không trách hờn gì ba cả. Con hiểu mà ba, qua khứ đã ngủ yên rồi. Con không có quyền khơi lại đống tro tàn. Một ngọn lửa của con, đôi khi dủ sức cháy rụi tất cả nhưng gì ba gầy dựng được trong cuộc đời mình. Nấu vậy con sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho bản thân mình.
 
Xin ba hãy lắng nghe con bộc bạch nỗi lòng, lần đầu tiên và cũng là lần sau cuối. Có đôi lúc, con thèm những lằn roi mạnh mẽ của ba, những lời quát mắng khi con làm sai, những cái nhíu mày trước những trò nghịch ngợm của con... thay vì những lời thủ thỉ và giọt nước mắt của mẹ. Nhưng mà những thứ đó không dành cho con, không bao giờ. Con có lỗi gì đâu mà đời bất công đến vậy?
 
Ngoại thường bảo rằng tu trăm năm nên duyên vợ chồng, tu ngàn năm nên nghĩa cha con. Con đang khóc cho kiếp đường tu không tron vẹn của mình. Con nhớ có lần mẹ kể ba cũng như con nhưng ba thiệt thòi hơn vì ba mồ côi mẹ. Chắc hơn ai hết, ba hiểu cảm giác của con lúc này!
 
Có phải bánh xe lịch sử luôn xoay tròn không ba? Một vòng tròn xoay thật ác nghiệt! Con chỉ mong rằng điều này không lặp lại với con- những đứa trẻ ngây thơ là kết tinh của ba trong mối tình sau này.
 
Cả tuổi thơ của mình còn đeo kèm giấc mơ, một giấc mơ đằng đẵng nhưng giơ thì tất cả đều tan biến. Con từng căm uất muốn điên lên, muốn lao vào cắn xé người ta khi nghe những lới độc địa" đồ con hoang". Dòng máu nóng ấy vẫn sục sôi trong con khi con vô tình bắt gặp những đứa trẻ vô tội, là nạn nhân như con ngày nào. Cay đắng va nhục nhã lắm ba ơi! Con khóc ròng. Tủi cho thân phận mình và khóc vì sự vô tâm của người đời. Rồi con cũng học được thói quen quên đi, quen thờ ơ với tất cả... tất cả.
 
Con có thể lừa gạt mọi người với vẻ lạnh lùng chứ làm sao gạt được chính bản thân mình, khi trong con, vị trí dành cho ba quá lớn? Một tình yêu với người chưa từng gặp mặt dù chỉ một lần nhưng là tìh yêu thiêng liêng, ruột thịt- đó là tất cả hững gì con muốn nói với ba.
 
Mỗi người đều có mảnh đời riêng. Số phận buộc con và ba bằng sợi dây mỏng manh, dễ đứt, vậy thì con cố níu kéo làm gì? Mong rằng trong cuộc hành trình của mình, trong phút giây dừng lại, ba hãy nhớ rằng ba có một người con gái, một người luôn hướng về ba với tình yêu thương khắc khoải, mỏi mòn.
 
Lại thêm một phiên tòa xử li hôn. Người ta yêu nhau- kết hôn-sinh con- chia tay như lẽ thường vậy. Pháp luật có thể cắt đôi tờ hôn thú và pháp luật cũng cắt đôi, đập vỡ tan những trái tim thiên thần bé nhỏ.Tiếng thút thít sau phiên tòa lạc lõng, bơ vơ giữa khói bụi, giữa tiếng ồn òa của phố thị, của cuộc sống hằng ngày. Con không dám chọn nghề luât sư vì con sợ tiếng khóc không trọn vẹn ấy, con hèn nhát quá phải không ba? Trái tim đa cảm của con không chịu nổi điều ấy, ba ơi! Con sợ mình sẽ vỡ tung ra mất!
 
Ba ơi, hãy yên lòng, con sẽ chẳng bao giờ làm phiền đến ba đâu! Con chỉ mong bộc bạch nỗi lòng cùng ba, dù con biết ba không thể nào đọc được, nhưng để làm gì thì con chẳng biết. Chắc để lòng mình vơi đi...
 
Pháp luật có thể xé tan sự ràng buộc nhưng còn ràng buộc nào cho đạo lí, tình người? Mỗi lần quả quyết xóa hình ảnh của ba, là mỗi lần con đặt dấu chấm vào tim mình. Trải lòng trên trang giấy, con sững người nhìn những dấu chấm nối đuôi nhau thành dài... lửng lơ...buôn chùng...
 
Làm người sao khó quá ba ơi!
 
Thôi thì hãy cho con một lần được gọi, dù chỉ một lần thôi, hai tiếng thân thương và rất đỗi lạ thường: Ba ơi!

0