Cảm nghĩ của em về ngày đầu tiên đến trường
– Bài 1 Tiếng trống trường vang lên "tùng…tùng..tùng" cũng là lúc tôi lên lớp mới. Chỉ biết trước mắt thôi vài năm đã trôi qua nhanh chóng. Tôi cũng quên đi cái cảm giác bồi hồi lần đầu tiên tôi đi học. Đứng dưới sân xếp hàng tôi chợt hồi tưởng lại những kỉ niệm thời thơ ấu như đã ...
– Bài 1
Tiếng trống trường vang lên "tùng…tùng..tùng" cũng là lúc tôi lên lớp mới. Chỉ biết trước mắt thôi vài năm đã trôi qua nhanh chóng. Tôi cũng quên đi cái cảm giác bồi hồi lần đầu tiên tôi đi học. Đứng dưới sân xếp hàng tôi chợt hồi tưởng lại những kỉ niệm thời thơ ấu như đã quên mất rồi.
Tối trước ngày đi học lớp 1 của tôi, cả nhà đều loay hoay với những quyển tập trắng tinh, thơm mùi hương như mùi hoa. Vừa dán nhãn, vừa bao tập lòng tôi bồi hồi, bâng khuâng không biết ngày mai sẽ ra sao? Bạn bè như thế nào? cô giáo có hiền không. Mới suy nghĩ một chút mà đã đến giờ ngủ. Tôi liền lấy từng quyển tập, quyển sách mà nâng niu, mà ôm vào lòng. Nằm trên giường, tôi nhắm mắt lại nhưng không tài nào ngủ được. Những suy nghĩ lúc nãy cứ bám lấy đầu tôi không buông. Một lúc sau, tôi ôm quyển sách tiếng việt lớp 1 vào lòng rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Sáng hôm sau, không cần đợi chiếc đồng hồ báo thức của tôi reo ing ỏi, tôi đã bật dậy khỏi giường rồi chạy ra ngoài phòng vệ sinh cá nhân rồi sau đó ăn sáng. Bữa sáng hôm ấy cũng như mọi ngày chỉ một miếng trứng, miếng bánh mì với ly sữa tươi nhưng sao tôi lại thấy phấn khởi lạ thường. Màu đỏ của trứng như ánh mặt trời đang soi chiếu vào tôi như thế mình là một nhân vật chính trong vở kịch nào đó. Ăn xong, tôi ra khỏi nhà cùng mẹ. Vẫn là con đường ấy tôi đi hàng ngày nhưng hôm nay tôi lại có một cảm giác kì lạ khác thường. Cảm giác lằng lặng trên đôi chân tôi như thể sợ đến trường vậy. Tới gần trường rồi, tim tôi đập càng lúc càng nhanh. Thấy mấy bạn xung quanh đều đeo cặp, tôi cùng mè nheo mẹ để được đeo cặp giống như các bạn. Bước vào cổng trường, tôi thấy mình dường như đang lạc vào thế giới khác vậy – một thế giới tuyệt vời. Cổng trường mở toang ra, nhìn lên cao tôi thấy một tấm bảng "Chào mừng ngày khai trường". Tôi nhìn ra xung quanh, thấy có nhiều anh chị khối trên đi một mình mà không cần ba mẹ đưa vào hay những người bạn cùng tuổi tôi bám chặt lấy người thân trước một thế giới khác. Vào bên trong xếp hàng, vì là lớp một nên tôi được đứng đối diện với sân khấu phía trên. Mẹ tôi chỉ đứng ngoài ghế đá mà dõi theo tôi. Khi thầy hiệu trưởng lên đọc diễn văn, tâm hồn tôi lúc đó như bị đông cứng lại, tim tôi ngày càng đập mạnh và nhanh hơn. Tôi tưởng tượng như thời gian đang ngừng lại, đúng lúc đó thầy hiệu trưởng lại nào "Chào mừng các em học sinh lớp 1 đã đến với nhà trường", một chàng pháo tay chợt vang lên khiến tôi phải giật mình. Thầy lại đọc tên từng bạn để vào lớp. Khi nghe đến tên mình, tôi cùng nhiều bạn khác bước vào lớp. Mà nói bước cũng không đúng. Ai ai cũng ngượng ngùng, lo sợ nên xô nhẹ nhau đến khi vào lớp mới thôi.
Vừa bước vào lớp, khuôn mặt hiền diệu của một người phụ nữ cỡ tuổi 30 vui vẻ chào đón chúng tôi. Vào đến lớp, ổn định chỗ người thì từng bạn bắt đầu giới thiệu, mặc dù ai ai cũng rụt rè hết. Phụ huynh đứng ngoài lớp theo dõi con mình một hồi lâu mới an tâm ra về. Cô giáo tự giới thiệu mình với nụ cười hiền hậu. Nó như đang sưởi ấm tôi thoát khỏi sự cô đơn, lẻ lo này. Cô dạy rất nhiệt tình và hấp dẫn. Chúng tôi như bị cuốn hút vào từng lời giảng, chữ viết. Ôi! sao mà hay đến thế. Cô còn động viên chúng tôi trong học tập nữa. Đến chiều, mẹ rước tôi về và ăn liên hoan ngày đầu tiên đi học.
Ôi! ngày đầu tiên đi học sao mà dễ thương và hồn nhiên quá đi mất. Tôi sẽ mãi mãi lưu giữ kỉ niệm này đến suốt cuộc đời mình.
– Bài 2
Mỗi năm, khi đến cuối thu, tôi lại ngắm nhìn các em nhỏ tung tăng đến trường trong bộ đồng phục trắng tinh và tươm tất. Các em nhỏ đã gợi lại cho tôi những kỉ niệm của buổi tựa trường đầu tiên trong thời thơ ấu của mình. Có lẽ, tôi sẽ không quên được cái ngày đặc biệt đấy – ngày mở rộng con đường tri thức của tôi. Cái đêm trước ngày khai trường, tôi không sao ngủ được. Có rất nhiều cảm xúc trong tôi đan xen lẫn nhau khiến lòng tôi lại thêm rạo rực. Nằm trằn trọc mãi mà tôi không sao ngủ được nên tôi đã đi đến trước tủ đồ riêng của tôi để mân mê chiếc cặp mới, những quyển vở còn thơm mùi giấy và bộ đồng phục mới tinh mà mẹ mua cho tôi vài hôm trước. Được một lúc tôi cũng cảm thấy buồn ngủ nên tôi liền lên giường và ngủ thật say đến sáng.
Sáng tinh mơ hôm ấy, khi khí trời còn se se lạnh thì thật kì lạ! Tôi dạy sớm hơn thường ngày mà không cần đến báo thức hay ai đó gọi. Thế rồi tôi liền vệ sinh cá nhân, ăn sáng thật nhanh để thay ngay bộ đồng phục mới. Có lẽ bởi từ khi còn học mẫu giáo tôi thường mặc những bộ đồ giống như ở nhà nên khi khoác vào mình bộ đồng phục mới tinh này thì tôi cảm giác mình đã chững chạc hơn rất nhiều. Thay bộ đồng phục sau thì bỗng rưng lòng tôi lại nôn nao, nôn nao đến nỗi tôi chỉ nghĩ đến quang cảnh trong ngày khai trường đầu tiên mà quên béng đi chỗ để chiếc cặp và những thứ tôi đã chuẩn bị. Tôi liền chạy toáng lên kiếm khắp nhà và la hét om xòm để tìm chiếc cặp và những thứ mà tôi đã chuẩn bị. Nhưng rồi để giữ sự bình tĩnh và tỉnh táo trong ngày khai trường đầu tiên thì tôi tự nhủ rằng: "Mình đã lớn hơn rồi, không cần phải làm ầm ầm lên như thế". Thế rồi tôi liền chạy nhanh vào phòng mẹ tôi, tôi kể lại cho mẹ nghe thì mẹ tôi cười mỉm rồi xoa đầu tôi bảo: "Con cứ ra trước cửa đợi mẹ, mẹ sẽ đem hết ra và hai mẹ con mình cùng đi đến trường nhé!". Nghe mẹ nói xong, lòng tôi bỗng nhẹ đi phần nào. Lúc bước ra khỏi nhà, mọi thứ trước mắt tôi dường như lạ lùng thay đổi hoàn toàn khiến tôi nắm tay mẹ tôi chặt hơn. Con xóm nhỏ thân thuộc bỗng dưng trở nên xa lạ với tôi. Phía đông, mặt trời tròn xoe từ từ nhô lên sau từng hàng tre xanh, thẳng tắp. Những tia nắng chiếu xuyên qua những khe hở nhỏ của hàng tre trông thật huyền ảo làm sao! Đi được một lúc thì tôi gặp được thằng Khanh và nhỏ Yên cũng đến trường như tôi. Tôi còn nhớ cả đám còn thân thiết, chơi đùa, chia kẹo hôm nào thì bây giờ cũng trưởng thành hơn. Nhìn vẻ mặt lo sợ, lúng túng của bọn nó khiến tôi càng trở nên lo lắng. Gần đến trường, tôi thấy có rất nhiều anh chị khối lớn đang choàng tay nhau, nói chuyện trông vô tư lắm. Chả như bọn "lính mới" chúng tôi, phải đợi cha, đợi mẹ dẫn đến tận lớp. Tôi cũng nhận ra vẻ mặt vui tươi, hớn hở của từng bậc phụ huynh, chắc vì họ thấy con cái mình đã khôn lớn hơn, biết nắm lấy chiếc chìa khóa dẫn đến một tương lai sáng lạng. Tôi cũng mừng vì mình đã khôn lớn, biết suy nghĩ hơn trước. Tôi chỉnh tề trong bộ đồng phục cho tươm tất để trông tôi thật bảnh bao trước mặt bạn và tôi cùng mẹ bước vào trường.
Ngôi trường này trông khang trang hơn ngôi trường mẫu giáo của tôi rất nhiều. Ngay trên phía cổng trường một biển hiệu đề: "Trường tiểu học Nhật Lương" và có rất nhiều họa tiết trên cổng trường. Không khí trong trường rộn rã, náo nhiệt hơn so với bên ngoài. Trong khuôn viên trường, xung quanh là những chậu cây được xếp đều nhau tạo ra một cái đẹp rất bắt mắt. Hai bên góc trường là hai cây phượng to, đẹp đẽ với những cành lá xum xuê. Trong sân trường, những hàng ghế được xếp thẳng đều nhau. Lá cờ tổ quốc được đặt ở giữa trường tôi trông thật lộng lẫy trong màu cờ đỏ sao vàng. Trước mắt tôi là lễ đài thật rộng lớn, có một dòng chữ "Mừng các em học sinh mới vào trường" và thêm một dòng chữ bên phải "Mừng ngày khai trường". Khuôn viên trường rộn rã, náo nhiệt rồi bỗng có tiếng trống "tùng…tùng…tùng" báo hiệu đã đến giờ bắt đầu buổi lễ khai trường đầu tiên. Sau đó, cô hiệu trưởng từ từ bước lên lễ đài và bắt đầu bài phát biểu của mình để chào đón các em học sinh mới. Làm lễ xong, lại có một hồi trống "tùng…tùng…tùng" báo hiệu giờ nhận lớp và giáo viên mới để lên lớp. Được bước đến trước dãy hàng lớp tôi, cô nói: "Từ giờ cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em". Nói xong, cô hướng dẫn cả lớp đi theo hàng sát bên phải cầu thang. Khi bắt đầu lên lớp thì tôi thấy các bạn khác khóc mếu rồi chạy lại ôm cha, ôm mẹ của mình một cách nức nở khiến tôi cũng khóc theo. Mẹ tôi liền đến bên tôi và dỗ dành tôi. Mẹ nói rằng: "Con giáng học đi, học rất có ích cho con và con sẽ được làm quen với các bạn nhiều hơn". Nói xong, mẹ lau hết nước mắt cho tôi rồi lùi ra xa, vẫy tay chào tôi để tôi tự đi lên lớp của mình. Tôi quay lại và nhìn mẹ. Tôi thấy gương mẹ rất hạnh phúc khi thấy tôi được đến trường như các bạn khác. Để không làm tan vỡ niềm hạnh phúc đó tôi liền đi lên lớp cùng với một vài bạn cùng lớp.
Lớp học tôi nằm ở giữa khu A và B trên lầu hai. Khi tới trước lớp, tôi thấy lớp tôi có đề lớp 1E. Trong lớp, những hàng bàn ghế được xếp ngay ngắn trông rất gọn gàng. Xung quanh lớp là những bước tường hoa kèn, vài họa tiết thiếu nhi trông rất đáng yêu. Cả lớp được cô phân công chỗ ngồi và chức vụ thì cô nói bắt đầu vào bài học đầu tiên.
Nét chữ cô trông rất đẹp! Những dòng chữ viết bằng phấn trên bảng cô đều viết hết sức tỉ mỉ và rõ ràng để chúng em được thấy rõ. Lúc cô giảng về bài toán cộng đầu tiên, giọng nói cô ấm áp làm sao. Nó nhẹ nhàng in sâu vào lòng tôi, những con số thật thú vị. Tôi liền suy nghĩ trong đầu rằng: "Mình phải cố gắng học để không phụ lòng mẹ. Quyết tâm! Quyết tâm". Thế rồi tôi liền chú ý lắng nghe bài giảng của cô. Cứ môn này rồi đến môn kia, và giờ tan học cuối cùng đã đến. Mẹ tôi đã đợi tôi sẵn từ bên cạnh trường từ khi nào. Khi thấy mẹ, tôi mừng rõ và chạy ngay đến đó rồi ôm mẹ và ôm. Tôi kể cho mẹ nghe những chuyện xảy ra hôm nay rồi mẹ dắt tay đi về.
Buổi tựu trường đầu tiên đã là một phần quan trọng trong tim tôi mà tôi sẽ ghi nhớ suốt cuộc đời này.