Bunbuku Chagama – Chiếc ấm thần kỳ

Jinbei là một người chuyên thu mua đồ cũ. Một ngày, trên đường trở về từ thị trấn khi đã thu mua được khá nhiều đồ, Jinbei thấy đám nhóc nọ đang bắt nạt một cô gái nhỏ. “Này, mấy đứa, đừng chọc phá cô bé nữa” – Jinbei lên tiếng. Mấy anh nhóc bỏ chạy tán loạn. Jinbei quay sang định ...

Jinbei là một người chuyên thu mua đồ cũ. Một ngày, trên đường trở về từ thị trấn khi đã thu mua được khá nhiều đồ, Jinbei thấy đám nhóc nọ đang bắt nạt một cô gái nhỏ.

“Này, mấy đứa, đừng chọc phá cô bé nữa” – Jinbei lên tiếng.

Mấy anh nhóc bỏ chạy tán loạn. Jinbei quay sang định hỏi chuyện cô bé thì em đã biến mất từ bao giờ. Jinbei tiếp tục về nhà. Khi đi ngang qua một ngôi chùa trên ngọn đồi gần đó, Jinbei gặp một nhà sư, ông cất tiếng gọi to:

“Này Jinbei, ta cần một ấm trà. Cậu có cái nào tốt tốt thì mang đến cho ta nhé! Lão nạp sẽ trả giá tốt cho cậu.”

Nói rồi nhà sư trở lại vào trong.

Về đến nhà, Jinbei bắt đầu phân loại những thứ anh thu mua được. Thường thì anh không bao giờ bán chúng ngay. Vì vậy mà nhà Jinbei mỗi lúc một đầy những thứ lỉnh kỉnh và anh cũng mỗi lúc một nghèo hơn.

Bỗng anh phát hiện có cái ấm trà rất đẹp nằm ở góc nhà. Nhớ lại lời vị sư già ban nãy, Jinbei định bụng sẽ quay lại chùa và mang theo cái ấm cũ.

“Chà, trông vậy mà nặng gớm…” – Jinbei lầm rầm nói một mình khi cố khiêng cái ấm lên.

“Gần được rồi, cố lên, cố lên” – một giọng nói lạ vang lên từ trong chiếc ấm.

Ngạc nhiên, Jinbei nhìn kỹ lại thì hóa ra là một con… nửa mang hình dạng tanuki, nửa mang hình dạng ấm trà.

“Em là bé gái hôm nay được anh cứu.” – tanuki nói – “Hãy để em được trả ơn anh.”

Vậy là Jinbei mang cái ấm trà – tanuki đến chùa. Vừa nhìn thấy, nhà sư đã thốt lên:

“Quả là ấm trà tuyệt đẹp! Lão nạp sẽ mua nó!”

Vậy là nhà sư mua lại chiếc ấm từ Jinbei mà chẳng hay biết nội tình bên trong.

Về đến nhà, Jinbei bắt đầu suy nghĩ, rằng liệu anh có đúng khi bán ấm trà cho nhà sư và liệu tanuki có ổn hay không…

Lúc này, có cái ấm mới, nhà sư hồ hởi pha liền một bình trà. Ông đặt ấm lên bếp lò hừng hực lửa. Con tanuki nhỏ dẫu có cố gắng chịu đựng đến đâu cũng chẳng cầm cự được lâu, cuối cùng đành hiện nguyên hình. Vị sư già bị một phen hú vía, vừa hoảng sợ vừa tức giận.

Khi Jinbei vẫn loay hoay với những suy nghĩ lo lắng cho tanuki thì “rầm” một cái, nó chạy ào vào nhà, la khóc ầm ỉ:

” Đau, đau, đau, đau, đau. Đúng là kinh hoàng, khủng khiếp, ghê rợn!!!!!”

Tanuki nước mắt ràn rụa ôm chầm lấy Jinbei với vết bỏng lớn trên lưng.

“Tội nghiệp em quá, tất cả là lỗi của ta.” – Jinbei ngậm ngùi nói.

Khi anh đang lấy thuốc trị thương cho con vật tội nghiệp thì nhà sư cũng vừa vào tới. Gương mặt ông lộ rõ vẻ giận dữ, ông nói:

“Tại sao cậu lại lừa ta?! Trả tiền lại cho ta! Cả việc con tanuki kia làm ta sợ hãi như vậy, cậu phải bồi thường mọi tổn thất.”

Vậy là số tiền Jinbei trả cho nhà sư còn nhiều hơn số anh bán cái ấm. Tanuki nằm trên giường không ngớt lời xin lỗi:

“Xin lỗi Jinbei, em thật sự xin lỗi. Em cứ tưởng làm vậy thì có thể đền ơn cho anh. Không ngờ còn khiến anh thêm rắc rối…”

“Đừng lo, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, đừng suy nghĩ về chuyện tiền bạc nữa vì… ta đã có một ý rất hay.” – Jinbei nói, mắt ánh lên sự tự tin với kế hoạch của mình.

Nhờ sự chăm sóc tận tình của Jinbei, chẳng mấy chốc mà vết bỏng của tanuki nay đã lành hẳn. Mong muốn nhanh chóng báo ơn, tanuki vồn vả hỏi:

“Hôm nọ, anh bảo có ý hay, là gì vậy?”

“À, về chuyện đó đó hả?” – Jinbei tiếp – “Em thấy sao nếu chúng ta cùng biểu diễn trên phố. Ta sẽ đánh trống thổi kèn, em thì nhảy múa trên dây, thỉnh thoảng lại biến thành thứ nọ thứ kia, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người.”

Chẳng cần suy nghĩ, tanuki đương nhiên tán đồng, rồi nó nói:

“Chúng ta sẽ cùng biểu diễn! Nhưng để thành thạo biến hình, em cần phải luyện tập trước.”

Và những ngày sau đó, cả hai đều luyện tập rất chăm chỉ.

Một thời gian ngắn sau, Jinbei cùng tanuki nổi tiếng khắp nơi. Họ thu hút đám đông bất cứ đâu họ đến. Tanuki không những đền ơn được cho ân nhân, nó còn có được cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau cùng chàng trai tốt bụng.

0