Bài văn tả cô Tấm số 5
Bống bống bang bang Lên ăn cơm vàng, cơm bạc nhà ta Chớ ăn cơm hẩm, cháo hoa nhà người Câu ca nghiêng nghiêng sắc hương dân tộc, gợi lại tuổi thơ, ùa về trong suy nghĩ bóng dáng một người con gái nết na, dịu dàng, lại xinh đẹp, là hình tượng đẹp nhất trong lòng mỗi đứa trẻ ...
Bống bống bang bang
Lên ăn cơm vàng, cơm bạc nhà ta
Chớ ăn cơm hẩm, cháo hoa nhà người
Câu ca nghiêng nghiêng sắc hương dân tộc, gợi lại tuổi thơ, ùa về trong suy nghĩ bóng dáng một người con gái nết na, dịu dàng, lại xinh đẹp, là hình tượng đẹp nhất trong lòng mỗi đứa trẻ thơ – nàng Tấm.
Tấm đẹp, dường như mọi cái đẹp của trời đất đều hiện hữu trong hình dáng người con gái ấy. Làn da nàng trắng tựa ngọc trai dưới vạn dặm biển. Mái tóc nàng mềm mại như mây muôn trùng cao. Và đặc biệt đôi mắt nàng sâu thăm thẳm như đáy nước mùa thu. Màu mắt sáng và trong hơn bất kì chiếc gương nào, chỉ khẽ rung động nơi cuối mắt cũng đủ làm đổ vỡ cả muôn sắc hoa. Hàng lông mi dài và cong vút, mỗi khi chớp mắt như tấm rèm rủ xuống trước động tiên nga. Đôi lông mày thanh tú, mang sắc xuân mơn mởn cho đôi mắt diễm lệ.
Đôi mắt của nàng, ánh sáng tỏa ra từ sóng mắt mang vẻ đẹp trong sáng, hiền lương, đại diện cho cái đẹp, cho cái thiện của cuộc đời. Khi bàn hàn, Tấm hiện lên trong cái áo yếm sờn cũ, bạc màu, chiếc váy đen màu sương gió,lam lũ, vất vả, trong ráng chiều nhạt nhạt, tay mò cua bắt ốc, miệng vẫn hát vang bài ca yêu đời, yêu người. Còn khi khoác lên mình bộ xiêm y lộng lẫy, chiếc mấn xinh xinh, đôi giày thêu phượng thì nàng thôn nữ kia bỗng lột xác thành một vị chúa tiên, kiều diễm, xinh đẹp lại yểu điệu, dịu dàng, bước đi trong đám đông hội náo nhiệt lại càng nổi bật như đóa phù dung mọc giữa rừng cỏ dại, đài các và kiêu sa.
Đọc Tấm Cám, có lẽ hình ảnh ấn tượng nhất chính là hình ảnh nàng Tấm bước ra từ quả thị. Quả thị vàng tươi đầu giường bà lão bỗng nhảy ra ngoài. Rồi từng lớp vỏ thị dần dần được tách ra đem theo một làn khói nửa trắng nửa tím tràn ra, giăng kín cả căn phòng. Xung quanh, làn khói tím huyền ảo. lung linh thấp thoáng bóng hình một nàng tiên sắc áo trắng muốt, thanh khiết như mặt trời. Mái tóc nàng vấn sau đầu, buộc bằng một sợi dây cũng trắng muốt, lại cài thêm vài nhánh hoa màu sắc tười sáng.
Nàng uyển chuyển bước, đôi chân đi giày thêu nạm ngọc, mỗi bước như in hoa trên nền đất. Khi nàng bước đi, sợi dây ngọc rung đeo ở thắt lưng reo lên nghe như tiếng gió, tiếng thần tiên. Căn nhà tranh vách đất xập xệ không làm bớt đi chút nào phong thái thần tiên của Tấm mà ngược lại còn làm nàng trở nên xinh đẹp, huyền ảo hơn. Khuôn mặt Tấm vẫn xinh đẹp như thế, nhưng trong đôi mắt lại hiện lên chút màu sương khói, chút gì đó có phần dày dặn hơn, tự tin hơn và sang trọng hơn.
Ngay sau đó, nàng bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Từng góc gian nhà, từng việc làm, nàng đều cẩn thận hết mức. Mọi thứ qua đôi bàn tay khéo léo của nàng đều trở nên sạch sẽ, ngăn nắp như thể Tấm thật sự đã trở thành tiên, hóa phép cho mọi vật. Xong xuôi mọi việc, vỏ thị lại mở ra, nàng Tấm lại bước vào như chưa từng xuất hiện. mọi việc vừa rồi như thể chỉ là một cơn mơ
Nàng Tấm là minh chứng rõ nhất của câu “ Người ngay thì được Phật Tiên độ trì”. Vẻ đẹp và tấm lòng của nàng đã giúp nàng hết lần này đến lần khác hồi sinh khỏi móng vuốt của người dì ghẻ và Cám, trở nên xinh đẹp như nàng tiên khi bước ra từ quả thị. Đóng trang sách lại rồi nhưng hình ảnh nàng Tấm ẩn ẩn hiện hiện bước ra từ vỏ thị vẫn hiện mãi trong tâm trí em, thúc đẩy em trở thành một người chăm chỉ và thiên lương.