24/05/2017, 11:44

Bài văn cảm nghĩ về biển

Đề bài: Việt Nam ta thật đẹp, với những đồi núi và biển mênh mông... em nghĩ gì về biển, hãy viết một bài văn cảm nghĩ về biển? Biển xanh, nắng vàng, cát trắng... là những hình ảnh về biển thật đẹp. Việt Nam ta hãnh diện vì sỡ hữu nhiều vùng biển đẹp có thể sánh với các nước trên thế giới. ...

Đề bài: Việt Nam ta thật đẹp, với những đồi núi và biển mênh mông... em nghĩ gì về biển, hãy viết một bài văn cảm nghĩ về biển?

Biển xanh, nắng vàng, cát trắng... là những hình ảnh về biển thật đẹp. Việt Nam ta hãnh diện vì sỡ hữu nhiều vùng biển đẹp có thể sánh với các nước trên thế giới.

Ta phảo bảo vệ vùng biển xinh tươi của quê hương, đất nước. Luôn giữ gìn vẻ đẹp của biển mãi xanh và phát huy vẻ đẹp của biển.

Dưới đây là những bài văn cảm nghĩ về biển hay mà chúng tôi đã sưu tầm để các em tham khảo:

Bài 1. dự thi Biển đảo quê hương:

Tôi nhớ rằng Bác Hồ đã từng nói một câu nói rất nổi tiếng về biển đảo nước ta : “Ngày xưa ta có đêm, có rừng. Ngày nay ta có ngày , có trời, có biển.Bờ biển nước ta dài, tươi đẹp.Ta phải biết giữ gìn và phát huy nó”.

Và biển đảo chính là một món quà vô giá mà tạo hóa đã ban cho nước ta.Chính nơi này có những con người vẫn ngày đêm canh giữ, đem lại cái hồn cho những hòn đảo tưởng chừng như rất vô chi. Vì một lý do rất đơn giản: Đây là quê hương chúng ta.

- Ảnh minh họa

Thật sự đối với một người chưa bao giờ đặt chân ra đảo như tôi thì viết sao cho hay về biển đảo thật sự là một điều không dễ dàng. Nhưng vì sao tôi vẫn đặt tay lên bàn phím và viết những dòng cảm nhận này, rất đơn giản là tôi muốn thử sức mình. Tôi có thể chưa từng tận mắt thấy đảo nhưng chưa hẳn là không biết gì về đảo. Tôi có thể chưa ra đảo nhưng đi biển là một trong những sở thích của tôi. Vì những điều này tôi tin mình sẽ viết được một bài cảm nhận thật hay. Và điều quan trọng nhất là đảo chính là quê hương tôi. Viết về quê hương mình thì không bao giờ gọi là khó được.

Và vấn đề đầu tiên khi nhắc tới cụm từ “Biển Đảo” có lẽ phải nói đến vấn đề đặt cho nó một cái nghĩa rõ ràng nhất. Phần đông ý kiến cho rằng biển đảo là một phần máu thịt của Tổ quốc, vì vậy có muôn vàn trái tim ngày đêm hướng về biển đảo, dành tình yêu cho những người lính biển cùng các chiến sĩ, các lực lượng ngày đêm bảo vệ chủ quyền biển đảo nước nhà. Thiết nghĩ rằng đây thật sự là một ý kiến rất thực, Sở dĩ nói như vậy vì tôi biết rằng cũng có nhiều người như tôi, chưa từng đặt chân ra đảo, nhưng đến với biển bằng một tình yêu, và thật khó có thể định nghĩa tình yêu ấy. Đó là niềm tự hào, say mê trước vẻ đẹp của những bãi cát dài, làn sóng biếc, vịnh đảo nên thơ. Nhưng hơn hết, đó là nỗi xúc động trước những người đã làm đẹp hơn bức tranh tuyệt sắc ấy.

Yêu biển mà không yêu những con người nơi đây thì chính là một thiếu sót lớn. Bởi vì đây là quê hương tôi, và những người sống nơi đây chính là đồng bào của tôi. Tôi yêu cái cách họ định nghĩa biển đảo :’’Đảo  là nhà, biển cả là quê hương”. Chỉ những con người gắn bó lâu dài với nơi đây mới yêu biển đến như thế. Họ có thể mặc kệ những nguy hiểm trong những ngày mưa bão để ra đảo sống, họ có thể rời xa gia đình trong một khoảng thời gian dài để trở thành những người hùng gác biển. Họ có thể xem biển như là một người chủ hào phóng, dựa vào biển mà nuôi sống gia đình. Hay đơn giản họ chọn biển là nơi an nghỉ cuối cùng của mình. Hòa mình vào biển để mãi sống bên biển đôi khi chính là tâm nguyện duy nhất của họ.

Niềm tự hào của tôi với biển đảo nước nhà còn là hình ảnh những người chiến sĩ hải quân, đầu đội mũ, tay vác súng đứng canh giữ biển. Bạn biết không, ngay từ nhỏ, các bà các mẹ đã đem tình yêu biển đảo gieo vào những tâm hồn còn non nớt. Vì thế yêu đến mức có thể gạt bỏ những thú vui vô thường của đất liền mà gắn bó đời mình với đảo là điều có thể hiểu. Giữ đảo chính là đang bảo vệ quê hương mình. Mang trên vai trọng trách bảo vệ quê hương đất nước chính là niềm tự hào của các chiến sĩ hải quân .
Con người ở đây đã đẹp thì cảnh vật ở đây còn đẹp hơn rất nhiều. Thượng đế đã phú cho nơi đây một nét diễm lệ mà khó nơi nào sánh bằng. Biển nước ta tuy không quá lớn nhưng khả năng phát triển kinh tế nhờ biển là rất cao. Ngư trường rộng lớn, nguồn nhiên liệu dưới lòng biển nhiều, phong cảnh đẹp, con người hòa đồng,… đêm đến cho ta nguồn lợi rất lớn. Giống như tôi, thì nhiều người không biết nhiều về biển, nhưng ai cũng có thể nói được cái lợi mà biển đã đem lại. Có ai không biết di tích lịch sử Nhà tù Côn Đảo đang ngày đêm đón những lượt tàu ra biển để hồi tưởng lại một thời huy hoàng cũng chính là một thắng cảnh đẹp của biển đảo quê ta, là thương hiệu của Việt Nam đất nước anh hùng. Hay ai lại không nhớ tới hương vị thơm ngon được tạo ra nhờ mùi  vị đặc trưng của tỏi Lý Sơn.Chính nhờ thương hiệu tỏi Lý Sơn mà mọi người càng hiểu rõ hơn về biền đảo- nơi mà có những giá trị không thể tìm thấy nơi đất liền. Và còn hình ảnh khác làm nên thương hiệu biển đảo cho những con người nơi đất liền chưa một lần đặt chân ra đảo. Với tôi thì những hình ảnh trên chính là niềm tự hào của một con người đối với quê hương mình.

Biển đẹp với một phong cách nhẹ nhàng như từng lớp sóng âm thầm xô bờ đến khi sóng bào mòn đá lúc nào không hay. Giống như thế, tiếp xúa với biển nhiều qua các hình ảnh, thông tin trên mạng, tin tức thời sự nhiều đến nổi một con người như tôi củng yêu biển lúc nào không hay. Tôi vẫn còn ấn tượng với một câu thoại trong vai cô giáo trong một clip hài được đăng tải trên mạng. Câu thoại ấy đơn giản chỉ là “ Trường Sa-Hoàng Sa là của Việt Nam”...

Và vì vậy với những gì mà tôi cảm nhận được từ biển, tôi có thể tin rằng trong tương lai không xa,biển đảo nước ta sẽ phát triển toàn diện cả về đời sống vật chất, tinh thần và cả con người nơi đây. Vẫn là câu nói này, tôi mong các bạn hãy nhớ và luôn tâm niệm về điều này nhé: Đảo là nhà, biển cả là quê hương.

----------------------

Bài 2. của em Hoàng Nhi:

Bãi biển Quy Nhơn quê tôi đẹp lắm. Buổi sáng, mặt trời soi nắng vàng, mặt biển lấp lánh như có hàng ngàn viên kim cương. Buổi trưa, mặt trời như giận dữ, rọi một một luồng ánh sáng xuống mặt biển. Buổi chiều, biển khoác lên mình chiếc áo tím hồng của hoàng hôn. Buổi tối, biển thật huyền bí với tấm áo màu đen và lấp lánh những ngọn đèn hải đăng không ngừng chớp đỏ.

- Ảnh minh họa

Tôi đứng trên bãi cái, sóng biển tràn vào rồi lại trôi về dòng nước xanh biếc, khi sóng biển dạt vào trong tôi, tôi có cảm giác được vị thần sóng đưa ra khơi để tham gia vào sự sống dưới làn nước trong vắt kia. Vô cùng đẹp, vô cung tràn trề sự sống. Mặt biển xanh, bầu trời xanh, những dãy núi xanh vô tận. Giữa những màu xanh ấm áp đó nổi bật nhất có lẽ là bãi cát vàng mịn màng. Bãi cát giống như một tấm nhung lụa khổng lồ, trải dà cả một bờ biển. Đứng trên đó, tôi có cảm giác như mình đang đứng trong "tiệm bán vải" của thiên nhiên. Tấm vải của bầu trời, tấm vải của mặt biển, tấm vải cát ...

Chiều chiều lũ trẻ thường chạy nhảy, nô đùa dưới bãi cát vàng này để thả diều. Tôi cũng vậy, cũng thả diều. Chiếc diều của tôi thả hok đơn thuần là chiếc diều, thả diều không đơn thuần là tôi cầm nó và đưa lên bầu trời xanh bao la kia. Mà chúng là cả một tâm tình, một suy nghĩ của tôi. Tôi thích tâm hồn mình trở htành chiếc diều kia để nó mãi mãi trong sáng. Tôi thích suy nghĩ của mình là mặt biển xanh biếc kia để suy nghĩ được thông suốt. Tôi yêu lắm những buổi hoàng hôn có từng đàn chim hải âu bay về cái tổ thân yêu của chúng....yêu sao những buổi tối, những chiếc thuyền lớn ra khơi chỉ để lại những chiếc xuồng nhỏ. Sóng ban đêm như lạnh hơn ban ngày. Vì sao thế nhỉ? tôi luôn đặt ra câu hỏi này vào những buổi tối mùa hè, tôi yên tâm tựa lưng mình vào bãi cát mịn màng

Hoàng hôn là thời khắc mọi vật chìm vào màn đêm huyền ảo. Lúc đó, biển cũng mệt mỏi chìm vào đêm,nhưng vẫn không quên đánh sóng vào bờ. Phải chăng, vì mệt mỏi, biển "nhắm mắt" vội mà quên trùm chăn vào nên gió lạnh chăng? Tôi nghĩ lung tung. Nhìn ra xa, xa nữa là khơi. Nơi đó sẽ là nơi những mẻ lưới đầu tiên được đưa lên bờ....

Từ lúc nào không biết, biển đã trở thành người bạn tri kỉ của tôi. Điều gì vui, tôi cũng kể cho biển nghe, chuyện gì buồn biển đều giúp tôi chia sẻ bằng cách thổi vào mặt tôi một luồn gió lnạh mang từ biển lên làm tôi buồn buồn. Những đứa trẻ làng chài chiều nào cũng quơ chân, quơ tay trên làn nước kia. Tôi không biết bơi nên học theo chúng. Giờ thì tôi đã tiến bộ rồi. Giờ thì tôi đã đớn, tôi mới biết biển không vô tri, vô giác như mọi người nghĩ mà nó cũng có tâm tình giống con người vậy. Lúc buồn thì đánh sóng nhè nhẹ, lúc vui thì hào hứng, phấn khởi đánh sóng từng đợt mạnh...."

Nguồn:
0