12/02/2018, 15:54

Kể lại kỷ niệm sâu sắc với người thân

Đề bài: Bài làm Ba tôi không mất sớm khi tôi mới tròn ba tuổi, chị gái tôi lúc đó tròn năm tuổi. Một mình mẹ tôi bươn trải lo lắng cho hai chị em tôi nên người vô cùng vất vả. Khi tôi học lớp sáu, trong một buổi sinh hoạt giới thiệu về người thân của mình. Em đã ...

Đề bài:

Bài làm

Ba tôi không mất sớm khi tôi mới tròn ba tuổi, chị gái tôi lúc đó tròn năm tuổi. Một mình mẹ tôi bươn trải lo lắng cho hai chị em tôi nên người vô cùng vất vả.

Khi tôi học lớp sáu, trong một buổi sinh hoạt giới thiệu về người thân của mình. Em đã trót nói dối với các bạn cùng lớp là mẹ em là một người làm kinh doanh. Không hiểu tại sao lúc đó, em lại cảm thấy xấu hổ với công việc bán hàng buôn thúng bán mẹt của mẹ mình.

Em cảm thấy các bạn trong lớp ai cũng có bố mẹ là bác sĩ, hay là nhân viên văn phòng, doanh nhân thành đạt thật là oai biết bao chỉ có em là không mẹ làm bán rau ở chợ.
Em cảm thấy ganh tỵ với những bạn có bố mẹ làm bác sĩ làm doanh nhân được mọi người tôn trọng kính nể. nên em đã nói dối.

Hôm đó, khi tôi vừa tan trường thì nhìn thấy một người phụ nữ giống như mẹ tôi đang đứng bên kia đường gọi lớn "Tùng ơi! Tùng mẹ ở đây này" các bạn tôi nghe thấy liền bảo tôi. Này có bà già nào trông quê lắm đang vẫy cậu kia kìa, nhưng tôi gạt đi nói với nó rằng "mày nhầm thế nào chứ tao không quen bà đó"

Rồi tôi nhanh chóng đạp xe về nhà bỏ lại sau lưng những tiếng mẹ gọi. Tối hôm đó, trong bữa cơm tối mẹ có kể rằng hôm nay mẹ bán hết rau sớm nên có ghé qua trường tôi đợi tôi cùng về.

Mẹ nhìn thấy tôi có gọi nhưng tôi chắc không nghe thấy. Những câu nói của mẹ làm tôi cảm thấy mình thật tội lỗi, xấu xa với mẹ. Nhưng tôi cũng sợ bạn bè tôi nhìn thấy mẹ mình rồi lại mỉa mai khinh bỉ xuất thân của tôi, nên tôi bảo mẹ "Lần sau mẹ cứ về trước đi đừng chờ con cho khổ"

Mẹ tôi im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ gắp thêm cho tôi miếng thịt vào bát và khẽ thở dài. Tiếng thở dài của mẹ làm trái tim tôi đau nhói.

Hết năm lớp sau, chuẩn bị tổng kết năm học, cô chủ nhiệm có tổ chức một buổi họp phụ huynh để trao đổi về kết quả học tập năm vừa rồi của các thành viên trong lớp. Cô thông báo ngày giờ và địa chỉ họp phụ huynh.

Tôi suy nghĩ mãi, không biết có nên bảo mẹ tôi đi họp phụ huynh cho tôi không? Nếu cho mẹ đi thì có nghĩa việc tôi nói dối mẹ là người kinh doanh sẽ bại lộ, mà không cho đi cô giáo sẽ thắc mắc rồi tìm tới tận nhà cũng bại lộ.

Nghĩ vậy, tôi bèn sử dụng kế nhờ người đi họp hộ. Hôm đó, tôi có nhờ một người phụ nữ làm nghề cắt tóc trông vẫn còn trẻ đẹp đi họp phụ huynh cho tôi với giá 300 nghìn đó là số tiền tôi ki cóp tích lũy được từ những lần mẹ cho ăn sáng định bụng mua đôi giày thể thao, nhưng giờ thì không mua nữa.

Cô ấy có vóc dáng đẹp lại ăn mặc sành điệu trông giống như một doanh nhân thật sự. Chính vì vậy, tôi đã nhờ cô ấy giả mẹ mình đi họp phụ huynh.

Đúng ngày giờ, cô đó tới nhận là mẹ của tôi như đã hẹn, thành tích học tập của tôi khá tốt nên không có gì phải xấu hổ. Cô chỉ nhắc nhở mẹ tôi- mẹ tôi thuê rằng, tôi hơi nhút nhát và ít tham gia hoạt động của lớp.

Nhưng khi buổi họp phụ huynh diễn ra được tầm hơn 30 phút, thì mẹ tôi đột nhiên đứng ở cửa lớp nói với cô giáo chủ nhiệm của tôi rằng "Xin lỗi cô giáo tôi tới hơi muộn, tại tôi cố gắng bán nốt gánh rau không để nó úa mất". Cô giáo tôi vô cùng ngạc nhiên rồi hỏi "Chị là phụ huynh của cháu nào ạ?" Mẹ tôi đáp "Tôi là phụ huynh của cháu Hoàng Sơn Tùng". Cô giáo tôi thoáng bối rối một chút vì không hiểu chuyện gì, nhưng cô cũng tế nhị mời mẹ tôi vào lớp ngồi cạnh bà mẹ giả của tôi.

Sau khi buổi họp kết thúc, cô giáo có mời hai bà mẹ của tôi cùng với tôi ở lại để trao đổi thêm. Tôi sợ xanh hết cả mặt, mồ hôi vã ra như tắm. Cô giáo chủ nhiệm nhìn tôi khẽ hỏi "Ai là mẹ thật sự của em vậy Tùng". Tôi lí nhí ấp úng đáp "Dạ thưa cô em xin lỗi cô đây mới mà mẹ thật sự của em.

Còn cô này chỉ là người em nhờ đi họp phụ huynh thôi ạ". Mẹ tôi thấy tôi bối rối vội đỡ lời với cô giáo "Dạ thưa cô lỗi tại tôi, hôm trước cháu Tùng về nói với tôi về việc họp phụ huynh nhưng tôi lại bảo cháu rằng mẹ không biết có đi được không vì hôm ấy mẹ có chút việc bận, nên có lẽ cháu sợ cô mắng mới nhờ người đi họp hộ cô ạ"

Cô giáo tôi nghe xong hiểu vấn đề liền gật đầu "À ra vậy". Rồi cô trao đổi lại một lần nữa với mẹ ruột của tôi về kết quả học tập của tôi. Bà rất vui vì tôi đạt học sinh giỏi toàn diện. Khi tôi ra về có gửi tiền cho cô giả làm mẹ của mình, nhưng cô ấy không lấy. Cô ấy bảo tôi "cô giúp con thôi nhưng lần sau cô nghĩ con nên để mẹ mình đi họp phụ huynh sẽ tốt hơn, bởi ba mẹ trên đời này chỉ có một không thể nào có người thay thế con ạ". Những lời cô nói khiến tôi vô cùng xấu hổ.

Tối hôm đó, về nhà tôi thành thật xin lỗi mẹ, mẹ không giận tôi, mẹ chỉ cảm thấy buồn vì không cho tôi được những gì tôi muốn. Nhưng tôi nói với mẹ "Con sai rồi với con mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất" rồi hai mẹ con tôi cùng khóc.

Đông Thảo

0