Viết phần kết bài cho đề 41 “Chú gà chọi bị bỏ rơi” văn lớp 10.
Đề bài: Viết phần kết bài cho đề 41 "Chú gà chọi bị bỏ rơi" văn lớp 10. Kết bài 1: Sáng nay tỉnh giấc cũng giống như bao nhiêu ngày khác âm thanh “đồ bỏ đi” vẫn cứ văng vẳng bên tai tôi. Cái tỉnh giấc của tôi nào có khoan khoái gì, đó là cái tỉnh giấc trong giật mình vì sợ ...
Đề bài: Viết phần kết bài cho đề 41 "Chú gà chọi bị bỏ rơi" văn lớp 10. Kết bài 1: Sáng nay tỉnh giấc cũng giống như bao nhiêu ngày khác âm thanh “đồ bỏ đi” vẫn cứ văng vẳng bên tai tôi. Cái tỉnh giấc của tôi nào có khoan khoái gì, đó là cái tỉnh giấc trong giật mình vì sợ gạch đá có thể ném vào đầu mình bất cứ lúc nào.Một ngày mới lại trôi qua, tôi rất thương yêu cậu chủ nhưng cậu ấy đối sử với tôi quá tệ, tôi nghĩ nơi này không còn là ngôi ...
Đề bài: Viết phần kết bài cho đề 41 "Chú gà chọi bị bỏ rơi" văn lớp 10.
Kết bài 1:
Sáng nay tỉnh giấc cũng giống như bao nhiêu ngày khác âm thanh “đồ bỏ đi” vẫn cứ văng vẳng bên tai tôi. Cái tỉnh giấc của tôi nào có khoan khoái gì, đó là cái tỉnh giấc trong giật mình vì sợ gạch đá có thể ném vào đầu mình bất cứ lúc nào.Một ngày mới lại trôi qua, tôi rất thương yêu cậu chủ nhưng cậu ấy đối sử với tôi quá tệ, tôi nghĩ nơi này không còn là ngôi nhà của tôi nữa nên tôi cất cánh bay qua bức tường cao cầm tù tôi suốt thời gian vừa rồi. Tôi lên đường đi tìm nơi thuộc về đó.
Kết bài 2:
Đáng thương thay một kẻ bị ruồng bỏ, tủi nhục thay một kẻ bị ghẻ lạnh. Qua biết bao nhiêu chuyện tôi mới nhận ra rằng không có gì đáng sợ bằng sự cô đơn và bị ruồng bỏ. Chẳng nhẽ tôi lại sống cô quanh suốt quãng đời còn lại, nếu như vậy thì thà chết đi xong. Bỗng ở đâu một cô gà mái xinh đẹp tiến về chỗ tôi an ủi, đây là lần đầu tiên sau khi bị ruồng bỏ có một người đến bên cạnh tôi. Cô ấy nói sẽ làm bạn với tôi nếu như tôi muốn. Vậy là từ nay cuộc sống của tôi đã bớt cô quạnh hơn rồi.
Kết luận 3:
Tôi nhìn cậu chủ đầy sợ hãi chạy toán loạn khắp mảnh đất giăng lưới, cậu đi gần về phía tôi, tôi bị mắc vào lưới không thể chạy khỏi và ngay lập tức chân tôi nằm gọn trong bàn tay của cậu. Không chửi tôi như thường ngày, không đánh vào tôi nữa mà đem quẳng tôi ra xuống một bãi rác xa nhà. Tôi đau đớn vì số phận của mình, một ông lão nhà nghèo xuất hiện, ông nhìn tôi với cặp mắt đầy âu yếm. Tôi theo ông về nhà ngày ngày làm bạn với ông lão. Tôi không thi đấu với ai nữa, tôi trở nên hiền lành và trở thành một người bạn với ông lão nhà nghèo nhưng tốt bụng.
Kết luận 4:
Tôi bị ám ảnh bởi những miệt thị, những lời chửi mắng của cậu chủ đến mức đang khỏe bình thường cũng phát bệnh. Tôi chẳng thiết ăn nữa uống gì nữa. Cậu chủ vứt cho tôi nắm thóc và buông lời “ăn đi, không ăn thì chết đi đồ thứ bỏ đi”. Tôi uất hận bởi cái người mà tôi luôn coi là cậu chủ lại có thể đôi sử với tôi như vậy khi mà tôi không còn có ích cho cậu ta nữa. Tôi không ăn, đêm nọ tôi nằm mơ tôi nhìn thấy một bà tiên tuyệt đẹp, bà hứa sẽ dẫn tôi đi khỏi nơi này. Tôi vui mừng bước theo bà đi xa mãi.