Viết lại một truyện ngắn theo đề tài tự chọn – Văn mẫu lớp 9
Viết lại một truyện ngắn theo đề tài tự chọn – Văn mẫu lớp 9 4.8 (96%) 380 votes Viết lại một truyện ngắn theo đề tài tự chọn – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Nghệ An Chiều tàn, màn đêm buông xuống, tôi bước đi trên con đường đã quen lối mòn, từ xa, tôi nghe văng vẳng thấy ...
Viết lại một truyện ngắn theo đề tài tự chọn – Văn mẫu lớp 9 4.8 (96%) 380 votes Viết lại một truyện ngắn theo đề tài tự chọn – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Nghệ An Chiều tàn, màn đêm buông xuống, tôi bước đi trên con đường đã quen lối mòn, từ xa, tôi nghe văng vẳng thấy tiếng hát ai đó. Tôi lại gần, nghiêng mình, soi thấy bóng một ...
Viết lại một truyện ngắn theo đề tài tự chọn – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Nghệ An
Chiều tàn, màn đêm buông xuống, tôi bước đi trên con đường đã quen lối mòn, từ xa, tôi nghe văng vẳng thấy tiếng hát ai đó. Tôi lại gần, nghiêng mình, soi thấy bóng một người hát rong đang lang thang ngẩn ngơ, dòng người xa lạ,
vội vã quay về nơi tổ ấm của mình bỏ lại mình anh với đôi mắt sâu thờ ơ. Trong cô đơn lạnh lẽo, riêng mình anh hát trên hè phố dài, đôi tay đau từng phím lên cây đàn mang dấu vết phong xưa, đàn anh rung lên những lời ca chan chứa bao nỗi buồn riêng, hình ảnh ấy chìm sâu trong màn đêm đã lôi cuốn tôi. Bỗng từ xa, tiếng xe máy rú lên, âm thanh mỗi lúc một lớn, xe phóng tốc độ nhanh, chắc đây là một gã say rượu, tôi bất giác nhảy lên vỉa hè tránh, xe máy vẫn lạo tới, rồi như đã nhận ra có người đi trên đường. Xe đã phanh lại, lúc bấy giờ tôi mới nhìn rõ chiếc xe, đó là một chiếc Jupiter đỏ, được dán đầy đủ hình thù quái dị. Trên xe là một anh thanh niên cao lớn, ăn mặc sành điệu, đang quay ngang xe, bóp phanh, làm cho bánh xe quay ngược, siết xuống mặt đường, bô xe đánh lửa, rít lên những âm thanh rợn người và rồi đã như không còn kịp, chiếc xe đã đâm vào người hát rong… Xe đổ kềnh, anh thanh niên và người hát rong ngã vật ra lề đường. Sau vài giây im lặng, tôi thấy anh thanh niên đứng dậy, có vẻ anh ngã không nặng và thật bất ngờ anh ta đứng lên chỉ thẳng mặt người hát rong nói:
– Mày mù à! Thằng bẩn thỉu.
Rồi anh ta nhấc xe lên, phủi quần rồ máy, quay lại nhìn rồi chửi thầm một câu và phóng đi tiếp bỏ lại người hát rong đang nằm sấp xuống đường. Tôi chạy lại gần định đờ anh ta dậy thì thấy anh ta đã đứng dậy, trên tay anh cây đàn đã gãy, anh lẩm bẩm:
– Khốn nạn! Bọn công tử nhà giàu…
Nhìn xuống cây đàn anh tiếp:
– Dù thế này nhưng ta vẫn có thể tiếp tục cuộc sống của mình, còn đối với những kẻ không biết đến tình người, không biết quý trọng những gì mình đang có, thời gian sẽ dần giết chúng.
Rồi anh đứng dậy, mang theo cây đàn bước tiếp trên con đường. Hình ảnh ấy xa dần trong mắt tôi rồi chìm sâu trong màn đêm.
Viết lại một truyện ngắn theo đề tài tự chọn – Bài làm 2
Có một cậu bé nhỏ sống trong viện mồ côi. Cậu ước ao mình bay được như chim. Ngồi trông ra cửa sổ, cậu vừa nhìn những chú chim bay về tổ vừa nghĩ ước gì mình có thể biến thành thiên nga như các anh của công chúa Li-dơ nhỉ. Cậu bé đứng lên giường, dang rộng đôi tay, mắt mở to, miệng mỉm cười. Nhìn cậu vui sướng như đang bay thật vậy. Và cậu lại nhớ đến những con chim trong vườn bách thú, chúng còn to hơn cả cậu nhưng chúng vẫn bay được. Tại sao mình lại không? Cậu bé luôn thắc mắc về điều này.
Lại có một cậu bé khác bị liệt cả hai chân. Cậu luôn ao ước mình có thể đi lại, chạy nhảy cùng các bạn. Cậu tự hỏi: Tại sao mình lại không giống như các bạn. Cậu chẳng bao giờ ra sân cả, cuộc sống một mình và cả cái chân bị liệt đã làm cho cậu nhút nhát, tự ti.
Một hôm, cậu bé thích được bay gặp cậu bé bị liệt đang ngồi trên xe lăn gần thảm cỏ. Thấy lạ cậu chạy lại gần và hỏi:
– Tớ chưa nhìn thấy cậu bao giờ. Cậu mới tới đây à?
Cậu bé bị liệt mở to mắt, ngước lên nhìn rồi lại cúi xuống, lí nhí trả lời:
– Tớ đến lâu rồi, nhưng tớ bị liệt nên chẳng thể chơi đùa, đành ngồi trên phòng ngắm các bạn chạy nhảy. Các cậu sướng thật!
Nghe cái giọng buồn buồn của cậu bé bị liệt, cậu bé thích được bay thấy mắt mình cay cay, cậu cầm lấy tay bạn, chân thành:
– Chúng mình kết bạn nhé!
-Ừ!
Cậu bé bị liệt thích thú, họ chơi với nhau hàng tiếng đồng hồ. Cậu bé bị liệt ngồi trên xe nhìn bạn pha trò cười. Thỉnh thoảng, cậu lại phá lên cười khoái chí. Cậu bé bị liệt như muốn vươn ra khỏi chiếc ghế, lao tới chỗ cậu bạn. Hai đứa trẻ lại ngồi tâm sự với nhau. Cậu bé bị liệt nói:
– Tớ ước gì ông bụt cho tớ đôi chân để chạy nhảy cùng các bạn. Chỉ cần như thế thôi…
Cậu bé thích được bay thương bạn lắm, cậu suy nghĩ hồi lâu rồi chợt sáng mắt lên.
– Tớ không thể làm cho cậu lấy lại được đôi chân nhưng tớ có trò này hay lắm.
Rồi cậu bé ghé lưng cõng bạn, cậu chạy nhanh trên thảm cò, quanh bồn nước. Càng chạy càng nhanh rồi cậu reo lên.
– Các cậu ơi, tớ bay này… tớ biết bay rồi… Và hai đứa trẻ lại hú lên những tiếng vui sướng.
Cậu bé thích được bay hiểu ra rằng bạn mình rất vui. Có những ước mơ chỉ bé bỏng đơn giản thôi mà cũng không có được. Nên biết chấp nhận và tôn trọng những gì mình đang có.
Tuy cậu bé không bay được nhưng tình bạn của các cậu đã bay đến tận trời xa.
Viết lại một truyện ngắn theo đề tài tự chọn – Bài làm 3
Cả lũ phòng tôi đang kêu lên vì đói. Ai bảo chúng mày cứ khoảnh ăn, cơm thì đứa nào cũng chê, chỉ giỏi ăn vặt. Mà bây giờ có còn cái gì để ăn đâu, với lại nếu có thì cùng chẳng đủ tiền để mua vì mai phải đóng học rồi. Ở tập thể lồ khổ vậy đấy, giá như được về nhà với bố mẹ.
– Ai khoai nóng đây, ai khoai nóng nào…
– Có khoai chúng mày ơi (lại là giọng con Lan, lúc nào mồm cũng liến thoắng). Hay là đứa nào gọi khoai vào đi, tất nhiên là không mua nhưng chỉ cần ngửi mùi khoai thôi là tao đỡ đói hẵn.
– Ờ, đỡ đói hẳn. (Mấy đứa khác cũng nhao lên). Con Hoa nhanh miệng:
– Khoai ơi, khoai ơi!
– Có đây, có đây. Chị bán khoai tất tả chạy vào.
– Chết rồi, tao chỉ gọi đùa thôi mà, sao bà khoai này thính thế nhỉ. Làm sao nữa đây?
Con Hoa vừa nói vừa nắm chặt tay con Mai. Chắc nó đang sợ đây, nếu biết bọn nó không mua, chắc chị bán khoai sẽ chửi chúng nó té tát. Ai bảo chúng mày thích nghịch dại.
– A! Tao có cách rồi (con Lan kêu lên. Mặt nó đang héo bỗng tươi hẳn lên). Chúng mày, để tao (nó nở nụ cười đắc thắng).
Bọn xung quanh hồi hộp chờ xem nó sẽ làm gì, tôi đoán nó sẽ mua nhưng ăn mảnh. Cũng chịu, chẳng biết nó sẽ làm gì nhỉ, để xem nào.
– Chị ơi, khoai có nóng không?
– Nóng lắm em ạ. Em xem này. Ngon lắm. Chắc chị nghĩ con Lan sẽ mua nên trông chị vui lắm. Không biết nó sẽ giở trò gì đây.
– Ừ, cũng nóng đấy chị ạ.
– Thế em lấy mấy củ nào? Khoai nóng lắm. Một nghìn đồng một củ.
– Vậy em không mua đâu, chị đi bán nhanh kẻo khoai nguội mất.
Nói xong, nó và mấy đứa kia lăn ra cười. Con Lan hôm nay bị hâm à? Sao nó lại nói thế được cơ chứ. Thế nào chúng mày cũng bị mắng cho xem. Tôi chạy vội ra cửa, định bắt chúng nó ra xin lỗi chị nhưng chúng nó vẫn cứ cười, tôi đành ra xin lỗi chị một mình. Trái với tôi nghĩ, cứ tưởng sẽ bị chị mắng nhưng ngược lại, chị chẳng nói gì cả, thất vọng và chị lại đi bán khoai tiếp. Chúng nó nghịch dại. Tôi chợt thấy nhớ và thương bà vì mẹ bảo ngày trước bà cũng phải đi bán khoai.