Văn tả hình ảnh của một em bé bán vé số
Đánh giá bài viết Màn đêm đang bao trùm lên cảnh vật, phố phường đang chìm dần vào giấc ngủ. Dưới ánh sáng của đèn cao áp bên vệ đường, tôi chợt thấy một om bé bán vé số đang rảo bước trên phố đêm vắng lặng. Em bó khoảng chừng mười tuổi. Dáng người gầy guộc, ốm yếu. Trôn đôi tay bé nhỏ của em là ...
Đánh giá bài viết Màn đêm đang bao trùm lên cảnh vật, phố phường đang chìm dần vào giấc ngủ. Dưới ánh sáng của đèn cao áp bên vệ đường, tôi chợt thấy một om bé bán vé số đang rảo bước trên phố đêm vắng lặng. Em bó khoảng chừng mười tuổi. Dáng người gầy guộc, ốm yếu. Trôn đôi tay bé nhỏ của em là một xấp vé số và xấp báo khá dày. Em chậm chạp rảo bước trên lề đường. Khuôn mặt thoáng vẻ lo âu, đôi ...
Màn đêm đang bao trùm lên cảnh vật, phố phường đang chìm dần vào giấc ngủ. Dưới ánh sáng của đèn cao áp bên vệ đường, tôi chợt thấy một om bé bán vé số đang rảo bước trên phố đêm vắng lặng.
Em bó khoảng chừng mười tuổi. Dáng người gầy guộc, ốm yếu. Trôn đôi tay bé nhỏ của em là một xấp vé số và xấp báo khá dày. Em chậm chạp rảo bước trên lề đường. Khuôn mặt thoáng vẻ lo âu, đôi mắt đen lay láy đang đượm một nét buồn khó tả. Chiếc áo mỏng manh màu trắng đục phất phơ trong làn gió thoảng qua. Mái tóc vàng hoe của em lòa xòa xuống trán, trông em thật mệt mỏi. Đôi chân em mốc trắng vì bụi đường bám phải, đôi chân nhỏ nhưng trông thật phong trần, lúc đi chậm chạp như trầm tư, suy nghĩ, lúc bước nhanh như vội vã với thời gian. Thấy rải rác những hàng quán còn mở cửa, em cất tiếng rao. Vé số đây! Báo mới đây! Tiếng rao đêm vang vọng như không ai đáp lại, không một lời hỏi han. Có lỗ ai cũng mệt mỏi sau một ngày lao động nên đã vô tình với tiếng rao và hình ảnh đáng thương ấy. Họ có biết đâu rằng em bé đang thút thít khóc vì buồn tuổi lo âu. Những giọt nước mắt cứ tuôn ra như để làm vơi đi nỗi buồn từ sâu thẳm lòng em. Hình ảnh em bé đi lang thang trên đường phố thật đáng thương. Em vẫn cứ đi. Đi cho đến bao giờ? Tôi đặt ra câu hỏi nhưng chưa có câu trả lời, tôi chỉ biết rằng cuộc đời những em bé bất hạnh chẳng khác nào đám lục bình trôi theo dòng nước mà không biết mình sẽ trôi dạt về đâu. Tương lai các em chỉ một màu xám đơn điệu.
Gió vẫn thối từng cơn như để xoa dịu nỗi lòng buồn tủi của em. Em đã đi xa nhưng tôi vẫn dồi mắt nhìn theo. Nhà nhà đã say nồng giấc ngủ. Có lẽ em bé chỉ còn biết chia sẻ nỗi buồn với hàng cây bên vệ đường đang rạt rào đổ lá.
Tôi thật cảm động trước mảnh đời cơ cực của em bé đang thương kia. Tôi mong sao tất cả trẻ em đều có mái ấm gia đình, được sống trong vòng tay yêu thương của bốmẹ, được đến trường học tập và đều có tương lai tươi sáng ở ngày mai.