Truyện cổ tích hay rủ nhau đi kiếm mật ong
Ngày xửa ngày xưa có hai tên ngốc tên là Ngốc và Bự sống ở một vùng nọ. Cả hai đều là những tên ngu đần không ai sánh bằng. Tuy nhiên thì Bự vẫn luôn tự cho rằng bản thân khôn hơn là Ngốc nhiều. Một ngày nọ khi nghe được người ta bảo nhau rằng đi kiếm mật ong thì vừa có thể được ăn, lại vừa có thể ...
Ngày xửa ngày xưa có hai tên ngốc tên là Ngốc và Bự sống ở một vùng nọ. Cả hai đều là những tên ngu đần không ai sánh bằng. Tuy nhiên thì Bự vẫn luôn tự cho rằng bản thân khôn hơn là Ngốc nhiều. Một ngày nọ khi nghe được người ta bảo nhau rằng đi kiếm mật ong thì vừa có thể được ăn, lại vừa có thể bán mà lấy tiền, vì vậy hai người liền rủ nhau thử đi một chuyến xem thế nào. Nhưng mà cả hai đều quên không hỏi việc đi hướng nào sẽ tìm được tổ ong. Sau khi suy đi ngẫm lại hồi lâu thì Bự tỏ ra thạo lắm bảo với Ngốc là:
- Mày ạ! Theo như tao biết thì mật là một chất có nước, nếu vậy thì lên rừng làm sao mà có được, chúng ta phải xuống dưới nước mà tìm thì mới có chứ!
(Đọc truyện cổ tích hay Truyện anh khờ được kiện)
Ngốc cũng chẳng chối chẳng cãi gì, nghe Bự nói thế thì gật đầu theo ngay. Hai người lập tức lấy thuyền rồi chèo đi. Chèo thuyền đi mãi, mấy ngày liền nhưng chẳng tìm thấy cái tổ ong nào cả. Đến ngày thứ ba lúc trời đã bắt đầu tối thì hai người mới cắm thuyền ngay bên bờ sông để mà nghỉ ngơi lấy sức. Sáng ngày hôm sau thức dậy thì cả hai trông thấy ở dưới nước xuất hiện một tổ ong vô cùng lớn. Bự vui vẻ vỗ vào vai Ngốc mà nói:
- Đấy, mày thấy tao có nói sai bao giờ đâu. Nếu mà lấy được cái tổ ong này thì chúng ta vừa được ăn no, lại còn bán đi được khối tiền nữa, cũng bõ công mấy ngày nay chúng ta vất vả đi tìm. Mày thì giỏi lặn hơn tao thì nhảy xuống tìm nó đi!
Nghe lời Bự, Ngốc cởi áo để trên thuyền rồi nhảy tùm xuống dưới nước. Nhưng mà Ngốc cứ lặn mãi, lặn đến mức hai mắt đều đỏ ngầu cả nhưng vẫn chẳng tìm được gì cả. Nhìn thấy Ngốc ngoi lên với tay không thì Bự lại chỉ tay xuống dưới nước mà bảo:
- Mày nhìn ong nhiều thế sao mày lại chẳng lấy được chút gì thế hả. Cái giống ong là chúng nó hay bay lắm, mày phải lặn xuống lâu lâu mới được chứ!
Và chàng Ngốc lại lặn xuống lần nữa, tìm tòi dưới nước một lúc lâu lại trồi lên, nhưng vẫn lên tay không. Bự thấy Ngốc chẳng tìm được gì thì suy nghĩ một lúc lâu, sau đó đột nhiên reo lên:
- Bởi vì lần nào mày cũng vội vàng lên mới chẳng tìm được gì đấy. Cái giống ong ấy mà phải mất công mới tìm được cơ. Sẵn đây có nạng, tao lấy nó rồi ghìm mày dưới đấy thật lâu, có thế thì mày mới có thể tìm được.
Lần này Ngốc lại lặn xuống dưới nước, còn Bự ở trên thuyền thì cầm theo nạng để mà đè Ngốc xuống. Bự cứ cố dùng sức mà đè Ngốc gần nửa buổi, sau đó mới thả nạng ra nhưng mà Ngốc thì chết nhăn răng tự bao giờ không hay. Nhìn thấy xác của Ngốc nổi lềnh phềnh trên mặt nước thì Bự lại cứ ngỡ là Ngốc còn sống nên mới mắng to:
- Cái thằng Ngốc tham lam kia, đã ăn được một bụng mật dưới đấy bây giờ còn nhăn răng ra cười à.
Đúng lúc ấy có chiếc thuyền chèo ngang qua đó, mấy người lái thuyền trông thấy một cái xác đang nổi bập bềnh thì bảo Bự là:
- Cái thằng kia chết rồi, mày sao không đem đi chôn đi, cứ để như thế thì thối hoắc ai mà chịu cho nổi.
Nghe người ta nói vậy thì Bự mới biết là Ngốc chết thật rồi, bèn đem xác Ngốc lên trên bãi để đào lỗ mà chôn đi. Chôn xác Ngốc xong thì hắn liền trở về thuyền. Tự dưng thì hắn lại đánh một cái rắm. Lại thấy có mùi thôi thối loanh quanh, nhớ tới lời của đám lái thuyền khi nãy thì hắn trong bụng thầm nghĩ:
- Thật là thối quá mà! Vậy mình cũng chết rồi nên có mùi thối như thế. Thôi đành, ta lại phải tự chôn ta vậy, không thì người khác làm sao mà chịu được.
Nghĩ thế nên hắn liền trở lại bãi và tự đào cho mình một cái lỗ rồi tự chôn. Tuy nhiên khi mới chỉ bốc được có mấy nắm bùn để lấp lên trên đầu thì hắn lại cảm thấy vô cùng ngột ngạt và khó thở, vì thế lại ló đầu lên trên. Khi nhìn thấy có mấy chiếc thuyền đang qua lại ở ngay gần bãi thì Bự liền hét to:
- Này thuyền kia! Đi xê ra một tí, lỡ như đụng vào mả người ta thì lại thối hoắc không chịu được đâu đấy.
Nghe thấy Bự nói, đám trẻ đang cho đàn trâu của mình ăn ngay gần đấy không nhịn cười được nữa. Chúng nó liền hùa nhau cầm theo một cây roi mây lên bãi, tới gần chỗ Bự tự chôn mà quất tới tấp lên người Bự, chúng vừa quất lại vừa hô:
- Nào, để xem thử là sống hay là chết!
Vì bị lũ trẻ đánh đau quá nên Bự bật dậy khỏi hố chôn rồi cắm đầu cắm cổ mà chạy chối. Đang chạy thì Bự đột nhiên nghĩ ra mình đã chết rồi, sau đó lại nhờ có cây roi kia của đám trẻ trâu đánh cho mấy cái thì lại được sống lại. Bự nghĩ ngay cây roi ấy chắc chắn là có được phép thần thông rồi. Và cứ đinh ninh đó là một cây roi quý, và tự nhủ phải trở lại và xin bằng được cây roi ấy.
Bự lập tức chạy quay lại chỗ mấy đứa trẻ chăn trâu xin chúng cho mình cây roi mây vừa nãy. Nhưng mà lũ trẻ nhất định không chịu cho, Bự đã phải lạy lục chúng mãi thì chúng mới chịu vứt cho cây roi. Khi lấy được roi thì Bực mừng rỡ vô cùng, thầm nghĩ bản thân từ nay đã có được phép thuật giúp cải tử hồi sinh. Vậy là Bự đem theo roi mây lên đường với suy nghĩ đi khắp thiên hạ cứu chữa chúng sinh. Bự đi một quãng dài thì nhìn thấy phía trước có một đám ma. Bự làm vẻ mặt vô cùng nghiêm trang mà tiến đến đòi được gặp mặt tang chủ. Người ta đưa Bự tới gặp tang chủ của gia đình, Bự lập tức khoe khoang:
- Ta có được cây roi phép biết cải tử hồi sinh, cũng đã từng thí nghiệm qua thấy rất công hiệu. Vì vậy mấy ông mấy bà hãy đem áo quan mở ra, rồi ta sẽ giúp cho người chết được sống lại, trở lại nhà mà làm ăn.
Khi nghe Bự tự tin tuyên bố như thế thì mọi người ở trong tang gia bấy giờ lập tức dừng tiếng khóc, sau khi im lặng thì họ đồng loạt quỳ sụp xuống mà lạy Bự, rồi đồng thanh hô vang:
- Nếu ngài thương cho mà giúp được cho cụ nhà tôi sống lại thì chúng tôi cũng cắn rơm cắn cỏ mà lạy ngài, đời này kiếp này cũng không bao giờ quên ơn của ngài.
Tang chủ lập tức cho đám ma hạ đòn và đặt xuống ngay đám đất vệ đường. Tất cả mọi người đều xúm cả lại mà nạy đinh đóng ván thiên lên. Sau đó thì cái xác được đem lột trần ra rồi đặt nằm sấp ngay trên ván y theo lệnh Bự nói. Rồi lúc này Bự mới thong thả mà tiến lại gần, giơ cây roi mây lên cao mà thẳng tay quất xuống cái xác kia, tay quất miệng hô:
- Để xem thử là sống hay là chết! Để xem thử là sống hay là chết!
Bự cứ thế quất, nhưng là đến roi thứ mười thì da thịt của xác chết đã văng tứ tung khắp nơi nhưng “ông cụ” thì vẫn chẳng thấy tỉnh lại gì cả. Đám con cháu cùng người thân thuộc của cái xác kia lập tức xông tới kẻ đấm người đá một trận tơi bời để trút giận, Bự ta bị đánh đến mức lăn ra mà chết giấc luôn.