Truyện cười: Trận đồ bát nháo

Hồi chiều, quân sư Khổng Minh nhắn tin báo không ăn cơm nhà, nên Lưu Bị cũng chả buồn nấu nướng gì, đến bữa Lưu Bị ra ngay đầu ngõ định ăn tạm bát cháo vịt hoặc miến ngan là xong. Thế nhưng khi đi qua quán bún ốc, thấy treo cái biển khuyến mại khủng, Lưu Bị phi luôn vào, hỏi khuyến mại thế nào, chủ ...

Hồi chiều, quân sư Khổng Minh nhắn tin báo không ăn cơm nhà, nên Lưu Bị cũng chả buồn nấu nướng gì, đến bữa Lưu Bị ra ngay đầu ngõ định ăn tạm bát cháo vịt hoặc miến ngan là xong. Thế nhưng khi đi qua quán bún ốc, thấy treo cái biển khuyến mại khủng, Lưu Bị phi luôn vào, hỏi khuyến mại thế nào, chủ quán bảo: “20k một bát, rau và bún theo suất, còn ốc cho ăn thoải mái!”.

Lưu Bị khoái quá, gọi luôn một bát bún to như cái bô đi ỉa, rồi lại hỏi chủ quán: “Lấy thêm ốc ở đâu?”. Chủ quán hất hàm về phía cái chậu đen sì đặt ngay trước cửa nhà vệ sinh, bảo: “Đấy! Thích ăn bao nhiêu thì lấy!”. Lưu Bị lao ngay tới, vốc liền mấy vốc ốc vào bát, rồi vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi lại cho ăn chắc: “Có thật là ăn thêm ốc không mất tiền không?”. Chủ quán bực ra mặt: “Khổ lắm! Đã bảo là không rồi mà! Ăn được bao nhiêu thì cứ lấy đi! Đằng nào tí nữa chả nấu cho lợn!”.

Ai cũng biết Lưu Bị là người dễ ăn, nhưng ít ai biết Lưu Bị còn là người rất dễ ỉa. Và có lẽ vì dễ ỉa quá nên từ lúc ở quán bún ốc về cho đến bây giờ đã là quá nửa đêm rồi mà cứ lên giường nằm được 5 phút thì bụng Lưu Bị lại quặn lên như đau bụng kinh, và lại phải vùng dậy, lao vào nhà vệ sinh, đóng cửa, ngồi một mình trong đó cả nửa tiếng đồng hồ. Tính ra, cứ cái đà này thì đêm có 5 canh, chắc Lưu Bị chỉ ngủ được 1 canh, còn lại 4 canh là ỉa!

Vừa lom khom đẩy cửa toa-loét chui ra, toan tranh thủ vào phòng ngủ thêm vài phút lấy sức lát ỉa tiếp, chợt Lưu Bị nghe từ sau lưng, một giọng nói sang sảng nhưng trầm ấm vang lên: “Chúa công đi ỉa không xả nước à?”.

Lưu Bị quay lại, nhận ra là Khổng Minh, liền vội vã thanh minh: “5 phút nữa ta lại ỉa, xả làm cái gì! Mà quân sư về hồi nào? Sao không lên giường nghỉ đi, còn ngồi thù lù ra đó?”.

Khổng Minh nghe vậy thì thở dài, vuốt chòm râu dài và xoăn như lông bẹn, giọng nghèn nghẹn đầy ưu tư: “Đại nghiệp của chúng ta còn nhiều chông gai, mà nhân tài thì cứ như gái trinh, ngày một khan hiếm và khó kiếm! Không có nhân tài, lấy ai cùng chúng ta tạo dựng cơ đồ? Chúa công bảo thần không lo sao được!”.

Lưu Bị gật gù, mặt hơi nhăn lại, không biết vì đang đăm chiêu nghĩ suy hay đang đau bụng buồn ỉa. Rồi Lưu Bị cất giọng thăm dò:

– Quân sư thấy Thẩm Du thế nào?

Khổng Minh khẽ giật mình:

– Dạ! Lâu rồi thần có thẩm du nữa đâu! Sao chúa công lại hỏi vậy?

– Không! Ý ta muốn nói đến Thẩm Du – em trai của Chu Du, một võ tướng lẫy lừng của Đông Ngô! Tên này bản lĩnh cao cường, mưu lược hơn người, nếu quân sư muốn, ta sẽ chiêu mộ hắn về dưới trướng quân sư.

– À, tên Thẩm Du đó không ổn lắm! Thần nhớ có lần thần và Kim Tử Long…

– Triệu Tử Long chứ?

– À vâng, thần nhầm, thần và Triệu Tử Long đi thị sát ở Quất Lâm, có gặp Thẩm Du cũng đi đá phò ở đó! Một võ tướng trong lúc công danh còn dở dang, sự nghiệp còn ngổn ngang mà vẫn có tâm trạng đi đá phò, thì sao làm nên nghiệp lớn được! Hơn nữa, Thẩm Du cũng chưa giải được Trận đồ bát quái của thần, nên chưa thể coi là giỏi!

– Vậy còn Tào Lôn – cháu của Tào Tháo và con của Tào Lao – thì sao? Đó cũng là một trang anh hào kiệt xuất! Nếu quân sư thích, ta cũng có thể thu phục hắn về phục dịch quân sư!

– Tào Lôn cũng không ăn thua chúa công ạ! Thần nhớ, có lần thần và Trường Vũ…

– Quan Vũ chứ?

– À vâng! Thần và Quan Vũ có đến phòng khám nam khoa, cũng bắt gặp Tào Lôn đang chữa bệnh lậu ở đó! Hào kiệt và xuất chúng cỡ nào thì chưa rõ, nhưng để dính bệnh lậu thì chứng tỏ hắn là một người bất cẩn! Mà bất cẩn là điều tối kỵ của nghiệp binh đao. Thêm nữa, Tào Lôn cũng chưa giải được Trận đồ bát quái của thần, nên chưa thể coi là giỏi!

Lưu Bị không nói gì, chỉ thở dài, lôi điện thoại ra lướt web. Chả biết Lưu Bị đang đồng thuận, hay là đang thầm ngán ngẩm cái sự khắt khe của Khổng Minh nữa. Rồi như đọc được tin gì đó sốc lắm, Lưu Bị liền dí điện thoại vào mặt Khổng Minh, giọng ngỡ ngàng: “Quân sư nhìn đi, những cái thanh chắn trên vỉa hè của Thành phố Hồ Chí Minh này được sắp đặt rất tinh vi, không thua kém Trận đồ bát quái của quân sư là mấy!”.

Khổng Minh vừa nhìn ảnh thì cũng lập tức kêu lên kinh ngạc: “Trời ơi! Không những không thua mà nó còn phức tạp và khó phá hơn Trận đồ bát quái của thần gấp vạn lần nữa kìa! Chỉ tội cho chiếc xe nào lọt vào trận địa này thì coi như suốt đời không cách nào thoát ra được!”.

Lưu Bị nghe vậy thì cười khằng khặc, rồi tiếp tục vuốt vuốt màn hình, cho Khổng Minh xem thêm ảnh chụp những bác xe ôm, những cô đồng nát, những chị em văn phòng đang luồn lách, bốc đầu, phóng xe vèo vèo qua những thanh chắn dễ như ăn kẹo. Khổng Minh há mồm, mừng rỡ reo lên sung sướng: “Chúa công ơi! Người tài đây rồi!Nhiều người tài quá! Cái trận đồ thanh chắn này phức tạp hơn Trận đồ bát quái của thần vạn lần, vậy mà họ giải được dễ dàng quá! Nào! Chúng ta cùng đi chiêu mộ người tài mau thôi!… Ủa? Chúa công đâu rồi?”.

Khổng Minh hỏi bằng giọng ngơ ngác khi quay sang mà không thấy Lưu Bị đâu. Rồi Khổng Minh nghe tiếng Lưu Bị từ nhà vệ sinh vọng ra:

– Ta đang ỉa mà! Đợi ta ỉa xong rồi đi!

– Trời ạ! Việc chiêu mộ nhân tài để cùng chúng ta hoàn thành đại nghiệp quan trọng hơn hay việc ỉa quan trọng hơn? Đã bảo là nhân tài hiếm như gái trinh, không nhanh là bọn khác nó hốt luôn!

Lưu Bị vẫn vừa ỉa vừa nói vọng ra:

– Gì mà hiếm như gái trinh? Quân sư vừa xem ảnh rồi đó thôi, có mà nhân tài ở đó nhiều như phò! Cứ ỉa xong đã rồi đi! Vội gì!

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo

0