Tâm Sự: Tâm Tình Với Những Chuyến Đi!
: Tâm Tình Với Những Chuyến Đi! Đi đi, cứ đi để rồi một khoảnh khắc nào đó ta nhận ra phía sau xe tốt hơn nên là một khoảng không hoặc người tri kỷ, đi để kiếm tìm tự do vậy hà cớ gì cứ ràng buộc mình trong những điều gò bó? Đường dài lắm và đời ta thì ngắn, sự nuối tiếc muôn đời đến chậm. ...
: Tâm Tình Với Những Chuyến Đi!
Đi đi, cứ đi để rồi một khoảnh khắc nào đó ta nhận ra phía sau xe tốt hơn nên là một khoảng không hoặc người tri kỷ, đi để kiếm tìm tự do vậy hà cớ gì cứ ràng buộc mình trong những điều gò bó? Đường dài lắm và đời ta thì ngắn, sự nuối tiếc muôn đời đến chậm. Người ta thường không tiếc vì đã không đi, người ta tiếc vì đi không phải cách.
Thế rồi… ta lại đi,
Khi đôi bàn tay và khuôn mặt hao gầy bắt đầu thèm cảm giác rát cháy trên những nẻo xa, khi đôi chân lại muốn nào đó, có thể cùng tri kỷ, có thể một mình nhưng chớ có ồn ào. Hãy để tim
Đi thôi, thật sự. Đi để nuốt những món đầu đường rồi biết thèm một bát canh chua, đi cho đến khi bỗng muốn được dừng và đặt lưng trên chiếc giường quen thuộc, cho đến khi những cái vẫy chào xa lạ chẳng hề gì với một ánh mắt của cha…
Đi thôi, đi để mở cửa tâm hồn và hòa mình đến cùng trời cuối đất, đừng hét lên với những hào nhoáng của thiên nhiên, một nhánh cây khô xanh đến biết bao khi tim ta và đất trời cùng nhau hòa nhịp. Một điếu thuốc giữ triều dâng chậm, một nụ cười cũng đủ tô vàng cho chiếc mâm trăng.
Đi thôi, , đi để lại nhớ một người mà ta luôn nhớ, dẫu là ngu ngơ, dẫu có dại khờ cho tuổi yêu đương thời trẻ. Đi đâu phải cứ nhìn ngóng hồn về phía chân khơi mà quên lãng đi những gì đã đến? Đi để hướng về phía trước và cũng là ngoái lại phía sau, những gì đã qua, những điều đã qua và những người đã xa…
Sóng ru tình ái phía khơi xa
Lang thang bốn bể hẳn là nhà?
Ồ không, buồn lắm, lắm
Đêm chết tang tình non nước qua…
Đi đi, cứ đi để rồi một khoảnh khắc nào đó ta nhận ra phía sau xe tốt hơn nên là một khoảng không hoặc người tri kỷ, đi để kiếm tìm tự do vậy hà cớ gì cứ ràng buộc mình trong những điều gò bó? Đường dài lắm và đời ta thì ngắn, sự nuối tiếc muôn đời đến chậm. Người ta thường không tiếc vì đã không đi, người ta tiếc vì đi không phải cách.
Ai nghe không? Đâu đó bên kia hát thì thầm, xa tít chân mây là tiếng thở dài vẫn còn cao ngạo. Một bát thịt đầy, một vo rượu lớn, ta nhâm nhi quên mất tình trăng, người nhớ hay chăng? Người vẫn là hoa, ta muôn thuở vai chùng thân cội!
Ai thấy không? Nàng Hạ chiều nay như mỏi mệt với cái của chính mình mà nằm mỏi chơ vơ , như những con người mỏi mệt với những tư tình do mình tạo ra mà lang thang hoài mỏi gối chùn chân. Tựa lưng vào gốc cây thở dài, uống vài ngụm nước, ta nở nụ cười với cánh hồng héo rũ bên đường, sắp chết…
Chắc chẳng ai đâu! Họ còn đang bận với nhiều điều lạ lắm!
Đừng cứ thích thì xách ba-lô lên rồi đi, hãy cẩn thận tính toán, sắp xếp mọi thứ nhưng một khi đã đi thì đừng giao phó sự trải nghiệm của mình cho người khác. Hãy đi theo cách của mình và những chặng đường sẽ tôi luyện cho bạn, hãy chấp nhận rằng bạn sẽ mạnh mẽ hơn và tất nhiên cũng cô đơn hơn!
Rồi một ngày nào đó, trên con đường thực sự thuộc về riêng bạn, những quyết định sẽ khiến bạn dù đúng hay sai. Sự tự do vốn chẳng an toàn, muốn bước đi chạm vào tự do sao cứ nép mình trong bóng cây già gần như rữa mục để mơ về một ngày nắng cháy?
Có khát khao, có ước mơ sao cứ hoài tự mãn với bản thân, sao tự an ủi mình với những điều vốn dĩ không đáng thuộc về con tim không tuổi? Một cái khoác áo vùng lên có khó lắm đâu? Đợi chờ gì, dòng sông thời gian ngày miệt mài vẫn chảy…
Trời đất thênh thang, nơi nao ghé dừng? Non nước bao la, nơi đâu ấm lòng lữ thứ? Người thì vô vạn, đường thì vô ngả, khi ta đi xa, khi ta hả hê có biết nơi xa những ai lo lắng ngóng chờ? Đôi khi niềm vui là những giọt nước mắt, nụ cười ta lắm lúc chỉ đơn thuần là vị mặn mồ hôi của những người mà ta thương mến. Tất cả là sự đánh đổi, cái gì cũng có cái giá. Vậy, nói tôi nghe, ? Và dư âm sau gót chân kia liệu có phải rằng hạnh phúc?
Đừng trả lời… Và cũng đừng nhầm lẫn…
Người đi, cười, nói, chắc người vui
Hay tim nát vụn phải chôn vùi?
Mỏi gót lữ hành, ghê, trời hỡi!
Khói bám sương chiều đây khơi khơi
()
– Xem thêm hoặc và