Tả thầy giáo của em – Bài viết của học sinh cấp 3
Đánh giá bài viết Tôi đã từng trải qua quãng đời học sinh đẹp nhất của một đời người. Ngày ngày cắp sách đến trường là một niềm hạnh phúc của tôi. Ngồi trên ghế nhà trường tôi không chỉ học được những kiến thức, tri thức mới mà còn gặp cô thầy bè bạn. Những người thầy cho tôi những bài học hay, ...
Đánh giá bài viết Tôi đã từng trải qua quãng đời học sinh đẹp nhất của một đời người. Ngày ngày cắp sách đến trường là một niềm hạnh phúc của tôi. Ngồi trên ghế nhà trường tôi không chỉ học được những kiến thức, tri thức mới mà còn gặp cô thầy bè bạn. Những người thầy cho tôi những bài học hay, những giờ giảng thú vị để rồi khi đã đi xa ngôi trường của mình, tôi vẫn nhớ về nó. ...
Tôi đã từng trải qua quãng đời học sinh đẹp nhất của một đời người. Ngày ngày cắp sách đến trường là một niềm hạnh phúc của tôi. Ngồi trên ghế nhà trường tôi không chỉ học được những kiến thức, tri thức mới mà còn gặp cô thầy bè bạn. Những người thầy cho tôi những bài học hay, những giờ giảng thú vị để rồi khi đã đi xa ngôi trường của mình, tôi vẫn nhớ về nó.
Nhiều năm học, nhiều bộ môn học là có bấy nhiêu người thầy, người cô. Có thể nói, ấn tượng với tôi là thầy dạy môn Hóa học của lớp. Lớp tôi ngày đó nổi tiếng là quậy phá, nghịch ngợm nhất trường. Thầy được nhà trường phân công dạy Hóa lớp tôi từ những ngày đầu bước vào cấp ba đến khi ra trường. Thầy hiền lắm, quá hiền so với lũ quỷ chúng tôi. Bởi thế mà không ít lần, thầy đã bị nhà trường khiển trách vì chúng tôi nghịch ngợm quá. Thầy tôi cũng không phải là thầy giáo trẻ, thầy đã công tác ở trường hơn 10 năm rồi. Đối với tuổi của thầy thì ngoại hình trẻ hơn rất nhiều. Thầy cao, vai rộng. Thầy ăn mặc rất giản dị. Mỗi lần đứng lớp, vẫn phong cách ăn mặc quen thuộc, chiếc áo sơ mi cộc tay, quần thô màu sáng, đôi dép lê đen. Mùa đông thầy mặc thêm chiếc áo khoác thể thao. Vậy đấy, thầy cứ giản dị như vậy.
Thầy có một làn da trắng, khỏe. Không giống như các thầy khác, hoặc chí ít không giống bố tôi, làn da của thầy rất đẹp. Điểm sáng trên gương mặt thầy chính là nụ cười. Thầy cười hiền, chiếc răng khềnh của thầy càng làm cho nụ cười ấy thêm duyên thêm tỏa sáng. Thầy hay cười, cũng vì nụ cười ấy mà lũ quỷ chúng tôi hay trêu thầy để thầy cười. Nhớ mấy buổi chiều cuối cấp nắng nóng đi học, vậy mà lớp cứ nghịch ngợp thầy cũng phải bận lòng. Thầy nhắc nhở chúng tôi rất nhẹ nhàng chứ không bao giờ mắng mỏ, hay nặng lời với ai. Mắt thầy kém lắm. Mỗi lần nhìn đề hay chữa bài, thầy cầm tờ giấy mà phải đưa lên sát mặt mới nhìn thấy. Nhiều đứa trong lớp quan tâm hỏi thầy, thầy chỉ cười. Mắt thầy kém nhưng không làm thế nào để cải thiện được dù có đeo kính, bởi chúng không có tác dụng. Dáng thầy ngồi trên bàn giáo viên, khom lưng đọc bài của chúng tôi, thầy tận tụy như thế, nên chúng tôi cũng không phụ lòng thầy, cố gắng học thật tốt. Thầy là một tấm gương sáng cho chúng tôi noi theo. Thầy có rất nhiều tài lẻ mà nổi bật là thầy hát rất hay. Ba năm học, chúng tôi đã phải năn nỉ rất nhiều lần để được nghe thầy hát. Cuối cùng thì đến năm lớp 12, những ngày tháng cuối cấp cận kề, thầy mới chịu hát cho chúng tôi nghe. Mặc dù cái vẻ ngượng ngùng lúc đầu của thầy làm chúng tôi buồn cười nhưng đến khi thầy cất giọng hát thì ôi thôi, giọng thầy trầm ấm ngọt ngào, thầy hát nhạc trữ tình rất hay và giàu tình cảm. Kể từ lúc đó, chúng tôi lại càng yêu quý thầy hơn.
Thầy đã theo chúng tôi, dìu dắt chúng tôi suốt ba năm học cấp ba – khoảng thời gian đẹp nhất của con người. Thầy là người chứng kiến chúng tôi chập chững bỡ ngỡ với môi trường mới, cũng là người quan sát chúng tôi đến bước đi cuối cùng, ra trường và thi đại học. Giờ ngồi nhớ lại gương mặt thầy, nụ cười của thầy, giọng hát của thầy mà sao bồi hồi thấy lạ. Những kỉ niệm về thầy cô bè bạn thời áo trắng thật sự luôn là những hồi ức đẹp mà tôi không bao giờ quên.
Kim Oanh