Tả đàn kiến vàng – Văn hay lớp 4
Tả đàn kiến vàng – Bài làm 1 Khải ngồi ở đầu chái, dõi nhìn đàn kiến lũ lượt theo nhau kéo lên mái nhà, để làm tổ một nơi nào cao kín. Đàn kiến vàng đông quá, từ một nơi đâu kéo đến, nối liền nhau mãi mãi không ngừng, hợp thành một vệt dài, gần thẳng băng, màu nâu thắm và ...
Tả đàn kiến vàng – Bài làm 1
Khải ngồi ở đầu chái, dõi nhìn đàn kiến lũ lượt theo nhau kéo lên mái nhà, để làm tổ một nơi nào cao kín.
Đàn kiến vàng đông quá, từ một nơi đâu kéo đến, nối liền nhau mãi mãi không ngừng, hợp thành một vệt dài, gần thẳng băng, màu nâu thắm và luôn luôn chuyển động trên nền vách trắng mờ, trát vữa và không phủ lượt nước vôi nào.
Trên bức vách cao rộng, những con vật tí ti ấy chỉ theo một đường nhất định, không dấu vết đối với mắt người, nhưng chắc chúng đã vạch sẵn và đã ước định với nhau. Không một con nào lạc ra ngoài lối ấy. Họa hoằn, một con lảng vảng ra xa, như để tìm kiếm một vật gì cản thiết, rồi chỉ trong khoảnh khắc, lại nhập bọn với chúng bạn noi theo đường cũ.
Chúng kéo nhau đi, hăm hở, vội vàng, hấp tấp như để ganh nhau đến trước một nơi hội họp quan trọng cần kíp, tới xem một đám hội vui sắp đến giờ tan hoặc trốn tránh một tai nạn gì ghê gớm rất gần.
Chúng vẫn kéo nhau đi, đi mãi không biết bắt đầu từ lúc nào, đến bao giờ mới hết và chúng đi đâu.
Trong đám vật nhỏ mọn nhưng nhanh nhẹn, kéo hàng dài ấy, nhiều con đem theo lương thực: một hạt tấm, một mảnh ngô, một tí gì trăng trắng, đen đen mà cậu không nhận biết. Thỉnh thoảng cỏ hàng mười con xúm xít nhau lại, khệ nệ khiêng xác một con sâu hay một con ruồi. Bọn này mang nặng, đi chậm lắm, thường bị những con sau vượt lên trước.
Trong đám rước kiến tử dưới lên trên ấy, còn lẫn vào nhiều con theo nhau kéo xuống như những kẻ đã chán hội quay về. Những con xuống đả hăm hở, cũng hấp tấp cũng vội vàng như những con lên. Và trước khi kẻ ngược người xuôi, hai con gặp nhau bao giờ cũng chạm đầu vào nhau.
Khái khoan khoái nói một mình:
– Chúng nó chào nhau!
Rồi cậu tinh nghịch cầm một mảnh tre gạt mạnh vào đám kiến đang leo. Tức thì những con vật khốn nạn lả tả rơi xuống đất, trong khi biết bao con khác tán loạn mỗi con chạy về một ngả. Thật là cảnh tượng một đám hội bị cướp phá tan.
Nhưng chi một lúc sau, sự trật tự trở lại, con đường ngắt quãng đã được nối liền và không ai còn ngờ rằng vừa có một tai nạn tày trời xảy đến.
Tả đàn kiến vàng – Bài làm 2
Buổi trưa buồn vắng lặng, ngồi chơi một mình dưới bóng cây vú sữa bên hiên nhà, bỗng đâu, em thấy một hạt gạo trắng đang trôi giữa dòng kiến.
Có đến sáu bảy chú, tốp sau đẩy tới, tốp trước kéo lui, làm cho hạt gạo xiên qua xẹo lại như một chiếc xe tải chạy chậm chạp, ì ạch trên con đường đất gồ ghề. Cả đàn kiến ngoằn ngoèo, thậm thượt chẳng khác chi sợi chỉ dài màu đỏ sẫm của ai đó đã bỏquên nằm trên mặt đất.
Rồi đến một chỗ đốc cao, em cố dõi theo xem chúng xử trí cách nào. Vài chú ở sau tới phụ trợ, hạt gạo nhích từ từ và từ từ lên cao. Nhưng chẳng may cát tuột xuống làm cho hạt gạo đổ lăn tròn kéo theo vài chú kiến vẫn còn bám chặt, chừa chịu buông ra, khiến em liên tưởng tới những pha đẹp mắt của những anh chàng thủ môn can đảm ôm quả bóng mà ngã lăn kềnh.
Thế rồi tất cả bắt đầu lại. Hạt gạo đản dần được đưa lên hơn nửa dốc. Tuột nữa. Thật là quái ác, cái dốc vô tình đó sao mà chẳng biết cảm thông cho những con người lao động cản mần kia. Thôi, em đoán chúng nó phải chịu thua.
Nhưng, đôi ba chú chạy loanh quanh, thỉnh thoảng chạm đầu vào nhau với đồng bọn nhưthông báo nhỏ điều gì để cầu cứu. Lần này số kiến đông hơn, hạt gạo vừa đến dính, thi đã có mấy chú từ trên chòm xuống thò chân kéo. Vài hạt cát, do trượt chán, sà xuống, nhưng chảng hề hấn gì, hạt gạo ngang nhiên vượt đốc một cách dễ dàng.
Thật ngộ nghĩnh cho giống sinh vật nhỏ bé li ti như vậy. Nhờ sự hợp quần, lỏng kiên nhẫn mà chúng đã lôi được một vật to nặng gấp nhiều lần mình. Và con người chắc cũng nhờ ở đức tính ấy nên đã chiến thắng mọi gian lao thử thách dể tạo ra biết bao điều kỳ diệu cho đời.
Sự kiên trì của đàn kiến chính là một bài học quý giá cho những ai lười nhác và biếng học.